Mặc dù Đinh Hòa Bình nói nhỏ nhưng cũng không tránh khỏi biểu lộ ra cảm xúc ra bên ngoài, những đại tiên có mặt ở đây đều có tu vi không kém, bọn họ nghe thấy rõ ràng.
Biên Long không nhịn được hỏi: “Lão Ninh, tôn khí là cái gì?”
“Đúng vậy, nghe giọng của ông, lò luyện đan này của Dương Bách Xuyên không đơn giản nhỉ?” Diêu Bất Ngôn cũng hỏi.
Mặc dù Bảo Thuận Quang không nói nhiều nhưng cũng vểnh tai nghe, ba người bọn họ không phải người luyện đan, đương nhiên không hiểu biết như Đinh hào Bình.
Nhưng bọn họ lại rất hứng thú với những tin bát quái thế này, hơn nữa còn xảy ra ngay xung quanh họ.
Đinh Hòa Bình vốn không muốn để người khác biết, nhưng ông vừa mới lỡ lời, bây giờ bị mấy người này hỏi, chỉ có thể giải thích một chút.
Dương Bách Xuyên bên kia cũng đang chuẩn bị nghe, thật ra bản thân hắn cũng không hiểu về lò luyện đan lắm.
Cái lò luyện đan này hắn có được khi theo bà nội tới từ đường, sau khi tu chân thì trong đầu chỉ xuất hiện cái tên lò luyện Thái Thượng, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Không ngờ Đinh Hòa Bình lại nói cái gì mà tôn khí? Nghe ý của ông ta, hình như biết nguồn gốc về lò luyện đan của hắn.
Dương Bách Xuyên cũng để ý tới cuộc nói chuyện của mấy người Đinh Hòa Bình, mặc dù không biết lò luyện đan này có lai lịch gì, nhưng dù sao thì cũng là của hắn, biết được cũng tốt, ít nhất thì cũng mở mang được kiến thức.
Hắn nghe Đinh Hòa Bình nói: “Giới luyện đan có ghi chép về mười lò luyện mạnh nhất, ở thời đại viễn cổ, mười lò luyện mạnh nhất ở Tiên Giới được gọi là tôn khí, có nghĩa là vượt hơn cả cấp bậc tiên khí cực phẩm.
Ta thấy lò luyện của Dương đạo hữu rất giống với miêu tả của Thái Thượng Đan Lô, lò luyện đứng đầu trong thập đại đan lô thời kỳ xa xưa, không ngờ hỏi xong, nó quả thật có tên là Thái Thượng, chỉ không biết là thật hay giả ~”
Đinh Hòa Bình cũng không chắc chắn.
“Cũng có khả năng là, lò luyện đan của tiểu tử này đến khí tức tiên nguyên cũng không có, mang lại cho người ta cảm giác như đây chỉ là một lò luyện bình thường, tôn khí? Đâu có dễ lấy được như vậy, tất cả mọi thứ ở thời xa xưa đã sớm trở thành lịch sử, làm gì còn thứ gì giữ lại được tới ngày hôm nay ~” Bảo Thuận Quang ghen tị nói.
Nhưng ba người Đinh Hòa Bình, Biên Long, Diêu Bất Ngôn cũng không để ý tới ông ta.
Bởi vì mọi người đều biết, những thứ càng tốt thì lại càng đơn giản, mặc dù không ai chắc chắn được lò luyện đan của Dương Bách Xuyên có phải tôn khí hay.
không, nhưng đó cũng là đồ của người ta.
Mọi người nghiên cứu, thảo luận là được rồi, nói nhiều đâm ra đắc tội với người khác.
Dương Bách Xuyên nghe Đinh Hòa Bình nói vậy thì trong lòng thầm ghi nhớ lại, nếu như thời viễn cổ có tôn khí gì, vậy biết đâu Thái Thượng Đan Lô của hẳn lại là hàng thật cũng nên.
Đồ xuất hiện trên Trái Đất!
Ngẫm lại, Trái Đất vốn là nơi vô cùng thần bí, hắn còn chưa vào Thần Mộ Viên năm đó, nơi có linh hồn Kỳ Lân bảo vệ, được xưng là thần mộ.
Ngay cả lão đầu cũng nói Trái Đất là nơi khởi nguồn.
Nếu như nơi đó xuất hiện một lò luyện đan vượt qua cấp bậc tiên khí thì cũng không có gì lạ.
Dương Bách Xuyên cảm thất Thái Thượng Đan Lô của hắn chính là một tôn khí.
Đây là chuyện tốt, đương nhiên còn có nhiều điều bí ẩn trên Trái Đất ẩn đằng sau nó.
Hắn ghi nhớ lại điều này, cũng không nghe mấy người Đinh Hòa Bình nói chuyện nữa, hắn dùng Thanh Liên Tiên Hỏa đốt lò, bắt đầu luyện tiên dược.
Có chém gió thì cũng phải thực hiện mới được, đây là điều quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Với hắn mà nói, thật ra cũng không hề khoác lác, thử thách mà bốn người Đỉnh Hòa Bình đưa ra không phải là vấn đề gì to tát.
Thứ nhất, trong thời gian nửa nén hương phải luyện chế ra được mười loại tiên dược khác nhau, đây là điểm mạnh của hắn.
Sau khi đốt lò luyện, nhiệt độ ở trung tâm đại điện tăng lên, vậy nên cũng thu hút lực chú ý của đám người Đinh Hòa Bình.
“Tên Hỏa này không hề yếu?”
“Hình như là Thanh Liên Tiên Hỏa đứng thứ ba trong thập đại Tiên Hỏ.
Cả bốn người đều đồng thanh lên tiếng, ai nấy đều trợn trừng mắt nhìn Dương Bách Xuyên.
“Đúng vậy đúng vậy, đây chính là Thanh Liên Tiên Hỏa, không ngờ trên người hắn lại có tiên hỏa cấp bậc cao như vậy.” Đinh Hòa Bình cảm thán nói.