Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4303: Chém gió thành bão!




Sau khi Hắc Liên tỏa ra ánh sáng màu đen, hoa sen lập tức nở rộ bao phủ lấy nguyên thần của Dương Bách Xuyên đang ngồi trên đài sen.

Cùng lúc đó, yêu thụ Quỷ Mẫu hóa thành từng xúc tu cắm rễ trên đài sen. Âm ầm ầm!

Từng âm thanh nặng nề nổ tung trong biển ý thức.

Nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên lại thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì hắn cảm thấy nguyên thần đã được Hắc Liên bảo vệ, không còn nguy hiểm.

Nhưng tiếp đó cõi lòng hắn lại thấp thỏm lần nữa.

Lần này hắn lo lắng cho Hắc Liên. Hắc Liên đang ở trong biển ý thức của hắn, cho nên hẳn có thể cảm nhận rõ Hắc Liên bị dây leo của yêu thụ Quỷ Mẫu bám như đỉa. Mặc dù Häc Liên phát ra ánh sáng màu đen phản kháng, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn nhận thấy lực lượng của nàng ấy đang xói mòn...

Điều này rất nguy hiểm...

Dương Bách Xuyên cố gắng thúc công chống đỡ, nhưng đối mặt với yêu thụ Quỷ Mẫu cường đại, sự chống đỡ của hắn vô cùng nhỏ bé, thậm chí có thể nói là toàn bộ lực lượng trên người hắn đều bị áp chế, hoàn toàn không phản kháng được.

Trong khi dây leo của yêu thụ Quỷ Mẫu quấn chặt cơ thể của Dương Bách Xuyên, bên trong bình Càn Khôn trên người Dương Bách Xuyên có hai giọng nói đang đối thoại.

"Quạ quạ qua... tên gà mờ Dương Bách Xuyên gặp nguy hiểm rồi. Càn Khôn lão đại, ngươi còn không ra tay?"

"Vội gì chứ, còn chưa chết mà, để cho tên nhãi này chịu khổ một chút cũng tốt, để cho sau này hắn bớt không biết tự lượng sức mình. Con đường Tiên Giới của hắn còn rất dài, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, kẻ địch sau này hắn gặp sẽ ngày càng nguy hiểm. Cứ xem thêm một lát rồi tính, không vội."

"Hix... Ngươi xấu quá đi à, nhưng mà... hì hì, lão tử thích! Ta đã chướng mắt tên nhãi này lâu rồi, hơi tí là nhổ sạch lông trên người lão tử, thật đáng ghét! Đúng rồi, cứ để cho tên nhãi này chịu khổ chút đi, ha ha ha..."

"Chim khốn nhà ngươi cũng chẳng tốt lành gì, ai nói nói xấu chủ nhân sau lưng như ngươi không hả?"

"Ơ này, đừng tưởng ngươi cứu lão tử tỉnh lại thì có thể vênh váo. Lão tử gọi ngươi một tiếng lão đại là nể mặt ngươi, ngươi đừng có được voi đòi tiên, lão tử là chim Thần Ma đệ nhất tam giới đấy!"

"Thôi đi, chỉ là con chim đệ nhất tam giới mà thôi, trong bao năm tháng vô tận có gì mà gia gia ta chưa từng thấy chứ? Ngươi còn chưa lọt vào bảng xếp hạng kìa, huống hồ còn là một con chim vô dụng bị phong ấn! Nếu không phải nể tình ngươi đã cho Tiểu Xuyên Tử một giọt tinh huyết bản mệnh, thì gia gia ta chẳng thèm cứu ngươi tỉnh lại."

"Ngươi... ngươi đắc ý cái rắm! Ngươi có lợi hại đến mấy cũng chỉ là một cái khí linh mà thôi, hai ta đều theo tên khốn Dương Bách Xuyên lăn lộn kiếm cơm, có gì ưu việt chứ?”

"Đừng có lôi gia gia ta ra so sánh với ngươi, gia gia ta và ngươi không giống. nhau. Hiện tại xem như gia gia đi theo Dương Bách Xuyên, nhưng nếu sau này tên nhãi kia quá vô dụng thì ta có thể mặc kệ hắn, sao nào?"

"Cái bình nát nhà ngươi đừng đắc ý!"

"Chim khốn đừng có gọi gia gia là bình nát, gia gia ta là khí linh độc nhất vô nhị trên thế gian!"

"Ngươi mới là chim khốn, cả nhà ngươi đều là chim khốn..." "Ta cứ gọi ngươi là chim khốn chim khốn..." "Bình nát bình nát bình nát bình nát..."

Hai sinh linh này từ bầu không khí hài hòa ban đầu đã biến thành cuộc cãi cọ mắng mỏ như nữ nhân chửi đổng.

Có thể nói là dở hơi.

Mà hai đứa dở hơi này có thể ở trong không gian bình Càn Khôn tất nhiên là linh hồn của bình Càn Khôn và chim Thần Ma.

Đúng như tụi nó cãi nhau, linh hồn của bình Càn Khôn nể tình chim Thần Ma đã cho Dương Bách Xuyên một giọt tinh huyết bản mệnh giúp cứu mạng Dương

Bách Xuyên, cho nên nó ra tay cứu chim Thần Ma tỉnh lại.

Cả hai đều là sinh linh đặc biệt, gặp nhau ở sâu trong bình Càn Khôn, đều là kẻ khá lẻ loi cô độc nên có đề tài nói chuyện.

Chim Thần Ma được mệnh danh là đệ nhất tam giới, đã sống rất lâu nên biết nhiều bí mật, tin đồn... trong tam giới. Linh hồn của bình Càn Khôn còn tồn tại lâu hơn cả chim Thần Ma, biết những chuyện xa xưa, tán dóc với chim Thần Ma có có rất nhiều chủ đề để nói.

Hai đứa trò chuyện vui vẻ, có thể nói là cá mè một lứa.

Tất nhiên có Càn Khôn chỉ Linh nên hai sinh linh dở hơi trong bình Càn Khôn cũng nhìn thấy tất cả những chuyện xảy ra với Dương Bách Xuyên.

Nhìn thấy cảnh tượng Dương Bách Xuyên hiện đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn.

Chim Thần Ma biết Càn Khôn chỉ Linh thần bí, chắc hẳn có biện pháp hóa giải nguy cơ của Dương Bách Xuyên, nó bèn hỏi Càn Khôn chỉ Linh có ra tay không.

Kết quả là nói tới nói lui thành ra cãi nhau.

Mặc dù cãi nhau rất hăng, nhưng không đánh nhau.

Chim Thần Ma thông qua pháp kính chiếu hình trong thần điện Càn Khôn, thấy Dương Bách Xuyên dường như sắp không chống đỡ được nữa. Nó vội vàng dừng cãi cọ, nói: "Bình nát còn không ra tay thì tên nhãi kia sẽ toi thật đấy!"

"Hix, quả thật nguy hiểm, tất cả là tại ngươi làm chậm trễ thời gian của gia gia. Đừng ồn nữa, để ta giúp Tiểu Xuyên Tử thu yêu thụ này rồi nói tiếp." Càn Khôn chỉ Linh nói.

"ý là ngươi có thể thu?”

Chim Thần Ma vô cùng kinh ngạc.

Trong biển ý thức, mặc dù nguyên thần có Hắc Liên bảo vệ nên không sao, nhưng Dương Bách Xuyên nhận thấy lực lượng của Hắc Liên đang yếu đi.

Hắn biết nếu cứ tiếp tục thế này thì cho dù bảo vệ được nguyên thần, Hắc Liên cũng xong đời. Hơn nữa, đến khi tinh huyết bị bị lão yêu thụ hút cạn, kết cục chờ đợi hắn cũng chỉ có một con đường chết.

Trong lúc lòng nóng như lửa đốt, một giọng nói vang lên trong đầu hắn: "Tiểu Xuyên Tử, chuẩn bị vận chuyển Càn Khôn Nội Ngoại Quyết và nghịch chuyển Càn Khôn Quyết, ta giúp ngươi luyện hóa yêu thụ này, cắn nuốt ngược lại nó."

Dương Bách Xuyên nghe thấy giọng nói này, cõi lòng chấn động. Hắn nói: "Cuối cùng ngươi cũng ra tay. Nhanh lên, ta mà chết thì ngươi cũng chẳng khá hơn đâu."