Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4297: Nhưng ai mà lại tới đây ngay lúc này chứ?




Kim Quy sống rất lâu, những trải nghiệm và kiến thức mà ông ta thu thập được tất nhiên sẽ hơn hẳn người thường, thế nên lời ông ta nói chắc chắn không sai, đặc biệt là trong thời điểm nguy cấp thế này.

Về phần Dương Bách Xuyên, hắn cho rằng vào thời khắc mấu chốt như vầy, Kim Quy Tiên Nhân sẽ không nói lung tung, bởi như lời ông ta từng nói trước đây, giờ mọi người chẳng khác nào châu chấu trên cùng sợi dây thừng cả.

Bấy giờ, đối diện với Quỷ Mẫu Yêu Thụ đang cắn nuốt phân thân của mình, mặc dù còn chưa rõ lời Kim Quy Tiên Nhân nói là đúng hay sai, nhưng không nghĩ cũng biết chuyện Quỷ Mẫu Yêu Thụ nuốt lấy phân thân của mình tuyệt đối chẳng tốt lành gì.

“Được, mọi người cùng hợp tác nào.” Cảnh Xán là người đầu tiên mở lời.

“Ta cũng không thành vấn đề” Dương Bách Xuyên bày tỏ thái độ.

Kim Quy Tiên Nhân cau mày, nghiêm giọng nói: “Nếu vậy, mọi người cùng xông lên tấn công lốc xoáy kia đi, tuyệt đối không thể để lão yêu thụ thành công nuốt chửng hết phân thân, bằng không tới lúc đó sẽ chẳng còn ai sống nổi vì yêu thụ...”

“Âm”

Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng nổ vang dội xuất hiện, cắt ngang lời nói của Kim Quy Tiên Nhân.

Có điều mọi người nhanh chóng nhận ra âm thanh đó không bắt nguồn từ Quỷ Mẫu Yêu Thụ...

Mà là... Từ chân trời.

Điều này chứng tỏ lại có người bên ngoài phá được kết giới xông vào.

Nhưng ai mà lại tới đây ngay lúc này chứ?

Mọi người không hẹn mà cùng quay sang, đập vào mắt là một quầng sáng vàng chói lòa như ngọc quý đang đáp từ trên trời xuống, kèm theo đó là hơi thở khiến họ sợ run người.

“Đáng chết... Liên Nhi của ta.”

Một tiếng rống đầy giận dữ vang vọng khắp không gian.

Liên Nhi?

Nghe thấy cách gọi đầy thân mật này, trái tim Dương Bách Xuyên như hãng một nhịp.

Hắn chợt nghĩ đến Giả Liên Hoa. Chẳng lẽ, chủ nhân của tiếng gầm đầy giận dữ kia là...?

Tim Dương Bách Xuyên bắt đầu đập loạn, nó liên tục nảy lên thình thịch, báo hiệu nguy hiểm to lớn đang cận kề.

Hơi thở cường đại ập tới khiến tim hẳn đánh trống ngực liên hồi.

Sau đó, chính giữa ba người họ chợt xuất hiện một ông lão mặc áo xanh, thoạt nhìn chừng sáu mươi tuổi, toàn thân toả sát ý dày đặc.

Khí thế hùng hồn từ ông ta thổi bay lá cây, bùn đất khắp bốn phía.

Kim Quy Tiên Nhân nghiêm mặt, tiến lên phía trước cung kính hành lễ: “Gặp qua Giả Diệp đạo hữu.”

“Giả Diệp?”

Lòng Dương Bách Xuyên chấn động.

Cái tên Giả Diệp này, hắn biết, còn rất quen thuộc.

Bởi đó là kẻ thù của Kỳ Quân Tiên Nhân Đích, là người hắn từng thề sẽ giết thay Kỳ Quân Tiên Nhân, lâu chủ của Tiên Đan Lâu, cũng là ông nội của Giả Liên Hoa. Đương nhiên, hiện tại Dương Bách Xuyên vẫn chưa biết thật ra Giả Liên Hoa là con gái ruột của Giả Diệp, là bằng chứng cho mối quan hệ dơ bẩn giữa Giả Diệp và con dâu.

Có thể nói, ông ta là một lão quỷ sống cả mấy chục nghìn năm, với tu vi và khí thế cường đại, tính theo số tuổi đó thì rất có thể ông ta đã đạt tới cảnh giới Hỗn Nguyên.

Mà đối diện với cường giả Hỗn Nguyên, những thứ Dương Bách Xuyên lấy làm tự hào không đáng để lên mặt bàn.

Lần trước, ở thế giới Đại Thanh, mi lễn một phân thân Hỗn Nguyên thôi đã khiến hắn suýt toi đời, chứ đừng nói tới Giả Diệp hiện tại là một người hàng thật giá thật.

Lúc này, hắn nhịn không được mà nhích lại gần Kim Quy Tiên Nhân đứng cách mình không xa, thì thầm hỏi: “Tu vi của vị Giả Diệp đạo hữu này cao tới đâu vậy?"

Nghe đồn, khoảng ba ngàn năm trước, Giả Diệp đã đạt tới Hỗn Nguyên Đạo. Tiên sơ cảnh, còn hiện tại đã đột phá lên trung phẩm Hỗn Nguyên Đạo Tiên hay chưa thì không rõ.” Lúc nói, cả người Kim Quy Tiên Nhân căng như dây đàn, có vẻ đang hoảng lắm.

Vừa nghe thấy Kim Quy Tiên Nhân nói về tu vi của Giả Diệp, lòng hắn chợt nặng như đeo chì.

Quả nhiên thuộc cảnh giới Hỗn Nguyên Đạo Tiên, không chừng còn là một trung phẩm Đạo Tiên..

Dương Bách Xuyên biết lần này mình chọc phải rắc rối lớn rồi.

Lý do Giả Diệp đích thân chạy tới đây, không cần hỏi cũng biết đương nhiên là vì cái chết của Giả Liên Hoa và đại kiếm sư Hàn Dương.

Tạm thời không cần bàn tới đại kiếm sư Hàn Dương, vì ông cụ không phải bị họ giết, nhưng Giả Liên Hoa thì khác, với lại hắn chợt nhớ ra trước lúc chết, Giả Liên Hoa từng há miệng hô lớn một tiếng ông nội.

Có thể nàng ta đã sử dụng bí pháp gì đó để báo tin cho Giả Diệp. Vậy nên lúc này, Giả Diệp đến là để tìm chính mình báo thù. Vừa nghĩ tới đây, nhịp tim của Dương Bách Xuyên tăng lên chóng mặt.

Bấy giờ, Kim Quy Tiên Nhân bước tới chào hỏi, nhưng Giả Diệp lại gầm lên giận dữ: “Cút!”

Đứa con gái duy nhất đã bỏ mạng, thế nên hiện tại Giả Diệp cực kỳ điên máu, chẳng còn tâm trí đâu quan tâm tới Kim Quy Tiên Nhân. Trạng thái của ông ta lúc này có thể xem như sắp nổ tung, thế nên khi Kim Quy Tiên Nhân tiến lên, ân cần thăm hỏi, lại nhận về đúng một chữ “cút”, làm cho mặt mày Kim Quy Tiên Nhân lập tức tối đen như mực.

Ngay sau đó, tầm mắt của Giả Diệp vòng qua người Kim Quy Tiên Nhân, nhìn thẳng vào Dương Bách Xuyên, sát ý bốc cao ngút trời, lớn tiếng quát: “Ranh con, dám giết Liên Nhi của ta, ngươi chết chắc rồi.”

Quả nhiên Giả Diệp đã nhận được tin từ bí pháp của Giả Liên Hoa gửi tới trước khi chết, thế nên chỉ cần liếc mắt một cái là nhậm ra ngay dung mạo của Dương Bách Xuyên.

Lúc này, nếu nói Dương Bách Xuyên không thấy hoảng thì là giả, Giả Diệ nhắm thẳng vào hăn thế này, chứng tỏ ông ta đã biết chính hắn là người giết chết Giả Liên Hoa, giờ mà không thừa nhận cũng chẳng làm được gì hết.

Vì thế, hẳn rất thức thời tuyên bố: “Nàng muốn giết ta, vậy phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị ta giết.”

Những lời này chẳng khác nào đang ngầm thừa nhận chính hắn là hung thủ giết chết Giả Liên Hoa.


Trong lòng Kim Quy Tiên Nhân chợt thấy đắng ngắt, không cần nghĩ cũng biết chuyện bảo vệ Dương Bách Xuyên khỏi tay Giả Diệp là bất khả thi, bởi ông ta không có năng lực đó. Giả Diệp là sơ phẩm điên phong Hỗn Nguyên Đạo Tiên hàng thật giá thật, chỉ một bước nhỏ nữa là tới trung phẩm Hỗn Nguyên Đạo Tiên.

Bây giờ...

Kim Quy Tiên Nhân chỉ biết cầu nguyện cho Dương Bách Xuyên đủ năng lực tự cứu lấy mình, chứ ông ta biết đứng trước Hỗn Nguyên Đạo Tiên, ông ta không là cái đinh gì cả. Tuy Đại La đại viên mãn và Hỗn Nguyên Đạo Tiên tuy chỉ chênh nhau một bước xa, nhưng lại cách biệt cả một cảnh giới, có thể nói, thực lực giữa hai bên cách nhau một trời một vực lận.

“Ha ha ha... Tốt, tốt lắm... Một thằng ranh con nhưng lại dám làm dám nhận, vậy hôm nay bản tôn sẽ nhân từ tiễn ngươi đi nhanh, ít đau đớn” Nghe Dương Bách Xuyên nói xong, Giả Diệp tức đến bật cười thành tiếng.