Trong lúc nói chuyện, Giả Liên Hoa và ông cụ đã tiến vào phạm vi tấn công của dây mây.
“Uỳnh”
Bấy giờ, từ người ông cụ chợt phát ra âm thanh chấn động màng nhĩ. Ngay sau đó, hơi thở cường đại như bùng nổ, tạo thành kết giới rực rỡ, hoàn mỹ ngăn mọi đòn tấn công của dây mây lại bên ngoài.
Cảnh tượng này khiến trái tim Dương Bách Xuyên rung lên, hắn cảm ứng được sự xuất hiện của kiếm khí cực mạnh.
Quả nhiên, nhận định trước đó của hắn không hề sai, ông cụ này là một cao. thủ kiếm đạo.
Theo những gì Dương Bách Xuyên cảm nhận được thì lồng ánh sáng toả ra từ người ông cụ được hình thành hoàn toàn từ kiếm khí.
Đây là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên gặp một người có thể sử dụng kiếm khí thuần thục, tự nhiên tới vậy, thật đúng là mở rộng tầm mắt.
Chỉ với kiếm khí phát ra từ cơ thể đã ngăn chặn được sự tấn công của dây mây, còn che chắn được luôn cho Giả Liên Hoa và hai thuộc hạ, bằng này đủ để chứng minh người đó mạnh tới cỡ nào rồi.
Quan trọng nhất là hắn không hề thấy ông ta rút kiếm, nhưng cơ thể lại phóng thích được kiếm khí, đây là chiêu thức mà chỉ có người đã tu luyện đến cảnh giới cao nhất của kiếm đạo mới thực hiện được.
Người như kiếm, kiếm như người.
Từ sau khi có Tâm Linh Tương Thông, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được hướng tấn công của dây mây mọi lúc để né tránh nên mới không bị thương, chứ hắn biết bản thân chẳng thể xây lên một hàng rào phòng ngự mạnh mẽ bằng kiếm khí như ông cụ này được.
Vừa cảm nhận được nguy hiểm, Dương Bách Xuyên lập tức bật người chạy tới bên Tuyết Hương.
Giờ phút này, chiếc sừng trên đầu Tuyết Hương bỗng toả ánh hào quang chói lọi, một kết giới phòng ngự khác được hình thành, sau đó, nàng hóa thành dạng người, đứng bên cạnh Dương Bách Xuyên.
Nhìn lớp màng phòng ngự sáng lấp lánh do Tuyết Hương dựng lên, Dương Bách Xuyên cạn lời, cả nửa ngày không nói được câu nào.
Biết chiêu thức lợi hại thế này, sao cô nàng không lôi ra dùng ngay từ đầu chứ?
“Ngươi... Sao không tạo khiên phòng ngự sớm một chút?” Dương Bách Xuyên buồn bực hỏi.
“Thấy người kia thi triển khiên phòng ngự xong ta mới ngộ ra á.” Tuyết Hương thành thật trả lời.
Dương Bách Xuyên cứng họng, hắn quên mất trước giờ cô nàng Tuyết Hương này rất hiếm khi tiếp xúc qua lại với thế giới bên ngoài, những gì nàng làm bây giờ đều nhờ học lỏm mà có.
Cũng không thể trách nàng.
Trước đó trong núi, nàng có thể dùng bản thể chống đỡ sự công kích của dây mây trong một thời gian dài, nhưng vẫn chẳng hề bị thươn.Từ chỉ tiết này, có thể nhận ra kỳ thật Tuyết Hương cũng rất mạnh.
Được rồi, bỏ qua vấn đề này đi, tóm lại thì hiện tại đã có màn chắn do Tuyết Hương dựng lên, ít nhất họ không cần tốn sức tránh né sự tấn công của dây mây nữa.
Bây giờ, cục diện tại nơi này đã rơi vào thế chân vạc.
Lão bất tử Đông Nhan núp trong làn khói tạo thành từ viên đan dược bị ông ta bóp vỡ nên không bị dây mây tấn công.
Bên phía Giả Liên Hoa thì có kiếm khí sắc bén của ông cụ bảo vệ, thế nên cũng chẳng hề hấn gì.
Cuối cùng là hắn và Tuyết Hương đứng một bên, sau tấm khiên, im lặng không nói câu nào.
Đúng lúc này, đống dây mây xuất hiện bất thình lình từ hư không trên đỉnh đầu chợt biến mất sạch.
Cuối cùng cũng được thanh tĩnh.
Dương Bách Xuyên đoán chắc là do cả ba bên đều ngăn cách hơi thở khiến dây mây đánh mất mục tiêu, phải dừng tay.
Mà xung quanh yên tĩnh trở lại cũng tốt.
Nhưng Dương Bách Xuyên biết có lẽ kế tiếp, hắn và Tuyết Hương sẽ phải đối mặt với tình cảnh nguy hiểm hơn rất nhiều.
Bởi vì cả Đông Nhan lẫn Giả Liên Hoa đều là kẻ thù không đội trời chung.
Hắn không sợ lão bất tử Đông Nhan, người duy nhất mà hắn cần đề phòng chính là ông cụ đứng kế bên Giả Liên Hoa, rõ ràng người này là một kiếm tiên, hơn nữa đã đạt tới trình độ tối cao của kiếm đạo, cảm giác không thể nhìn thấu này khiến hắn thấy rất nguy hiểm.
“Tuyết Hương, ngươi có thể cảm nhận được tu vi của ông cụ bên cạnh Giả Liên Hoa ở cảnh giới nào không?” Dương Bách Xuyên nhỏ giọng hỏi Tuyết Hương.
“Không thua kém ta bao nhiêu, mạnh lắm đấy.” Tuyết Hương nghiêm mặt, bình tĩnh đáp.
Bấy giờ, Đông Nhan chợt quay sang nhìn ông cụ, bật cười chào hỏi: “Hóa ra là Đại Kiếm Tiên Hàn Dương huynh bên cạnh Giả lâu chủ, ngọn gió nào đã đưa lão huynh tới đây thế? Hai chúng ta lâu rồi không gặp nhau, chắc phải hơn trăm năm nhỉ? Tu vi của lão huynh lại tăng lên rồi sao, hùng dũng thế này thì ít nhất cũng phải Chính Đạo Hỗn Nguyên rồi ha?”
“Đông Nhan đạo hữu đó à, đã lâu không gặp, ngươi cũng đâu có kém, chỉ còn cách Hỗn Nguyên một bước ngắn đấy thôi.” Ông cụ mỉm cười đáp.
“So với đạo kiếm tiên của Hàn Dương huynh thì tiểu đệ hằng còn thua xa. Tiện đây thì tiểu đệ có ý này, hay là hai chúng ta cùng bắt tay tóm gọn thằng nhóc kia, sau đó chia nhau bảo vật của Quỷ Mẫu Yêu Thụ, huynh thấy sao?” Đông Nhan lập tức đổi chủ đề.
Nghe vậy, Dương Bách Xuyên thầm kinh hoảng trong lòng, đúng là ghét của nào trời trao của đó, quả nhiên hai bên tính bắt tay hợp tác với nhau thật.