Thật ra, Dương Bách Xuyên tưởng thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng thực tế lại không phải vậy. Đây chính là sự huyền diệu của đạo tu luyện, đôi khi cảm thấy chỉ là một thoáng chớp mắt, nhưng thực tế đã qua mấy nghìn năm và ngược lại, có lúc bản thân cảm giác mình đã tu luyện rất lâu, nhưng sự thật là bên ngoài mới qua mấy phút, hoặc chỉ là trong vòng một khoảnh khắc mà thôi.
Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Tuyết Hương vội xê dịch cơ thể to lớn, để lộ một khe hở.
~.x
Cùng lúc này, ở nơi xa xa cách đó độ trăm thước, Đông Nhan và hai gã thuộc. hạ đang chú tâm quan sát Dương Bách Xuyên và Tuyết Hương.
“Chủ thượng, chúng ta có nên ra tay không? Thật không ngờ bản thể của con nghiệt súc đó lại mạnh tới vậy, đứng trước sự tấn công tới từ bốn phương tám hướng của dây mây Quỷ Mẫu mà vẫn có thể bình chân như vại, chẳng hề hấn gì. Hệ quả là thằng nhóc Dương Bách Xuyên được nàng ta bảo vệ bên dưới cơ thể cũng bình an vô sự nốt, nếu cứ tiếp tục thế này, e là không dễ để bắt được hắn, đoạt lấy bí pháp thu hoạch Quỷ Mẫu Hoa Lệ đâu.” Một gã thuộc hạ vừa quan sát tình hình tại hiện trường, vừa đề nghị.
“Đúng vậy đó chủ thượng, xem ra nếu chúng ta không châm thêm dầu cho chúng thì không ổn.” Gã thuộc hạ còn lại cũng hùa theo.
Nghe hai đàn em giải thích xong, Đông Nhan không khỏi thể của yêu tiên này đúng là rất mạnh, nhưng dựa theo tình hình trước mặt lại rất khó làm chúng bị thương. Nguyên Ma Đan trên người chúng ta có thể giúp chúng †a không bị dây mây của Quỷ Mẫu tấn công, nhưng thời gian có hạn, xem chừng không thể một phát là xong ngay được.
Thế này đi, hai người các ngươi hãy cầm chân con yêu nghiệt kia, đích thân bổn tọa sẽ đi bắt Dương Bách Xuyên, ép hắn giao lại bí pháp cho chúng ta, bằng không sợ là khó lòng mở được Quỷ Mẫu Môn, cướp lấy trái tim Quỷ Mẫu.”
“Vâng, thuộc hạ đã rõ.”
Ngay lúc ba người kia muốn ra tay thì lại nhìn thấy cơ thể to lớn của Tuyết Hương khẽ di chuyển, sau đó là Dương Bách Xuyên lù lù bước ra từ bên trong.
“Lão tặc Đông Nhan xem diễn đủ chưa, đến lúc cho ông nếm thử mùi vị bị dây mây quất rồi đấy.” Dương Bách Xuyên bật người, nhảy ra phía trước cơ thể cao lớn của Tuyết Hương, sau đó lao vọt về phía ba người Đông Nhân, miệng quát lớn.
Trong quá trình di chuyển thoắt ẩn thoát hiện, Dương Bách Xuyên luôn cảm ứng được nơi nào sẽ đột ngột xuất hiện dây mây, có thể nói, năng lực biết trước. của trái tim đã được giải phóng hoàn toàn.
Hơn nữa, lúc này hẳn chợt nhận ra cơ thể của mình vô cùng dẻo dai, bởi hắn có thể dễ dàng uốn éo, xoay trở cơ thể tới mức bản thân không dám tin là mình có thể làm được để trốn thoát đòn tấn công của dây mây.
Chớp mắt một cái, khoảng cách giữa hắn và ba người Đông Nhan chỉ còn lại mười thước.
“Không ổn, hình như thằng nhóc ấy sở hữu năng lực hay phương pháp gì đó giúp nó dễ dàng né tránh dây mây của Quỷ Mẫu, mọi người mau tản ra.” Đông Nhan phát hiện trong lúc Dương Bách Xuyên lao tới, dường như có thể đoán trước được nơi nào sẽ có dây mây xuất hiện để né tránh từ trước vậy. Một dự cảm không tốt chợt hiện lên trong lòng, ông ta vội hét lớn ra hiệu cho hai thuộc hạ lập tức bỏ trốn.
“Muốn trốn hả? Trễ rồi.”
Dương Bách Xuyên cười khẩy, minh văn đạo phù xuất hiện trong tay, sau khi kích hoạt nó, hắn nhỏ giọng nói: “Không gian.”
“Vụt” một cái, Dương Bách Xuyên biến mất ngay tại chỗ.
Bấy giờ, ba người Đông Nhan tách nhau ra trốn.
Mục tiêu Dương Bách Xuyên chọn lần này là tên lúc trước đã bị hắn chém đứt một tay.
Với sức mạnh của minh văn đạo phù, hắn có thể vô tư sử dụng sức mạnh không gian, tức trong phạm vi mười thước này, hắn là bất khả chiến bại, và đương nhiên, chỉ cần có đủ sức chém chết kẻ thù thì chém từ góc độ nào mà chẳng được.
Tuy thuộc hạ của Đông Nhan là thượng phẩm Đại La, nhưng với Dương Bách Xuyên mà nói, muốn giết gã chẳng khó chút nào.
“Uỳnh!”
Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên bất ngờ xuất hiện phía sau tên kia, đấm một cú thật mạnh vào đầu gã.
Ưu điểm của sức mạnh không gian nằm ở tính bất thình lình, đối phương không tài nào phát hiện được đòn tấn công của hắn sẽ xuất hiện từ đâu, tới khi cú đấm khủng bố kia đánh trúng đầu tên thuộc hạ của Đông Nhan, người khác mới nhìn thấy được nắm tay của Dương Bách Xuyên.
Ông ta biết với tốc độ này của Dương Bách Xuyên, bản thân không tài nào né tránh được, rồi trong một khoảnh khắc, ông ta lại vô tình nhìn thấy minh văn đạo phù trong tay Dương Bách Xuyên.
Đông Nhan lập tức hiểu ra Dương Bách Xuyên đã lợi dụng sức mạnh của minh văn đạo phù để giết chết thuộc hạ của mình, nhưng ông ta không biết sức mạnh mà Dương Bách Xuyên sử dụng là không gian, càng không biết minh văn đạo phù đó là phù chú không gian... Tóm lại, hai mắt Đông Nhan chợt long lên sòng sọc.
Đương nhiên không phải do ông ta thấy đau lòng trước cái chết của thuộc hạ, mà là vì lý trí của ông ta đã bị lòng tham không đáy và sự ghen tị xâm chiếm khi thấy minh văn đạo phù trong tay Dương Bách Xuyên.
Bấy giờ, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu lão bất tử là cướp lấy minh văn đạo phù trong tay Dương Bách Xuyên