Hắn biết rõ một khi mạch máu khắp người tan vỡ, thì sẽ có hậu quả gì.
Có điều nội tâm mách bảo hắn có thể quyết định điên cưồng này chính là lựa chọn không tệ.
Bởi vì theo lý thuyết, bản thân con đường Tôi Thể không nên dựa vào kinh mạch, mà nên lấy máu trong mạch máu làm chính.
Nguyên động lực bùng nổ phải là trái tim mới đúng.
Hơn nữa vừa rồi máu chảy trong mạch máu mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu cho hắn, không hề thấy không thoải mái.
Nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên lại thúc giục lần nữa, dù sao hẳn cũng cảm nhận được sự vận chuyển của công pháp chưa đạt tới cực hạn.
Ngay sau đó, hắn lại thúc giục, tốc độ máu chảy lại tăng gấp bội, đạt đến hai mươi lần, chảy khắp người và trở về tim.
Lúc này nhịp đập của trái tim lại chậm dần. Vẫn không đủ...
Dương Bách Xuyên tiếp tục thúc giục.
Vận chuyển máu gấp ba mươi lần...
Bốn mươi lần, năm mươi lần... tám mươi lần...
Mãi đến lúc đạt tới chín mươi lần, cuối cùng Dương Bách Xuyên đã cảm nhận được sự khác thường.
Lúc này, hắn cảm nhận được máu toàn thân giống như đang bay lên trong mạch máu, đạt đến một tốc độ trước giờ chưa từng có.
Cả người hẳn cũng bắt đầu cảm thấy nóng lên... Giờ đã đạt tới tốc độ gấp chín mươi lần. Nháy mắt, máu chảy với tốc độ gấp chín mươi lần trở về tim.
Bỗng chốc, trái tim phát ra một âm thanh khiến cả người hắn chấn động: “Thịch!”
Giống như tiếng gõ vang chuông cổ, vọng ra từ trái tim. Ngay sau đó sắc mặt Dương Bách Xuyên thay đổi rồi!
Mỗi lần máu chảy về tim đều sẽ lại xuất hiện tiếng nổ, chảy xuôi trong mạch máu khắp người.
Lần này sau khi chảy ra ngoài, Dương Bách Xuyên cảm thấy độ nóng bỏng lại tăng lên gấp mấy chục lần.
Loại cảm giác này giống như máu đang bốc cháy trong mạch máu, cũng giống như máu biến thành nước sôi sùng sục.
“AI” Dương Bách Xuyên không khỏi kêu thảm thiết.
Trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên phát hiện mạch máu đã xuất hiện vết nứt...
Phát hiện này khiến sắc mặt hắn thay đổi, vội vàng dừng vận chuyển công pháp Tôi Thể. Hắn biết nếu như không dừng lại, mạch máu trong người hắn sẽ nổ tung dưới dòng máu chảy nhanh chóng và nóng bỏng này.
Vì sau khi dòng máu gấp chín mươi lần tuần hoàn từ trong trái tim ra ngoài, Dương Bách Xuyên đã cảm nhận được máu và tim của hắn giống như sắp xảy ra loại dị biến nào đó.
Nhưng lúc này, hắn không thể không dừng lại, nếu như mạch máu khắp người bùng nổ, đến lúc đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Lỡ như ảnh hưởng đến trái tim, khiến trái tim bùng nổ, vậy nhục thể của hắn tiêu đời thật rồi.
Nhục thể sụp đổ, hắn chỉ có thể dùng thần hồn đoạt xác. Tình huống này không phải điều hắn muốn thấy.
Hơn nữa ngay sau đó bi kịch đã xuất hiện.
Đột nhiên Dương mỗ phát hiện...
Vậy mà hản không thể dừng lại...
Hắn không thúc giục công pháp Tôi Thể, không thúc giục máu chảy nữa, nhưng mà... không thể dừng lại.
Xong rồi, xong rồi, lần này chơi lớn rồi. Âm thanh bi thảm kêu gào trong lòng Dương mỗ. Nhưng không thể dừng lại chính là không thể dừng lại.
Không những vậy, bi kịch hơn là Dương mỗ còn phát hiện máu chảy trong mạch máu đang tiếp tục tăng tốc độ...
Chín mươi mốt, chín mươi hai...
Tốc độ chảy tăng vọt đến chín mươi chín lần, cuối cùng đã đạt một trăm tròn, lao thẳng đến trái tim.
“Âm ầm!”
Tiếng nặng nề vang lên.
Ngay sau đó là tiếng răng rắc...
Âm thanh này là phát ra từ trong trái tim.
Dương Bách Xuyên muốn khóc...
Bởi vì hắn thấy rõ trên trái tim đã có vết nứt nhỏ.
Mẹ ơi! Cuối cùng trái tim cũng không thể chịu đựng được, sắp nổ rồi sao? Dương mỗ khóc không ra nước mắt.
Sớm biết vậy đã không tham lam mà thử từng bước một. Giờ thì thành bi kịch thật rồi!
Đau...
Đau đớn vô cùng vô tận.
Truyền ra từ trái tim.
Lúc này coi như hắn đã được trải nghiệm cái gì gọi là đau như xát muối một cách chân thực.
Nhưng có thể làm thế nào?
Vì hắn đột nhiên thấy quả thật trái tim đang nứt toác, hơn nữa còn có vết nứt rất rõ ràng.
Nhang hắn lại thấy màu vàng nhạt chiếu ra từ bên trong vết nứt...
Cũng trong nháy mắt này, Dương Bách Xuyên cảm nhận được trái tim của hắn lột xác rồi!
Thoáng cái mọi thứ xung quanh đều thay đổi, có sự khác biệt hoàn toàn.