Lúc này, vẻ mặt Đông Nhan lập tức thay đổi, ông ta vốn định làm khó dễ Dương Bách Xuyên chút, để những nhánh cây này gây phiền phức cho ba người kia.
Cố ý không nhắc nhở bọn họ, không được đụng tới những nhánh cây này.
Kết quả Yến Vô Hà lại chém đứt một nhánh cây nhỏ, theo kinh nghiệm của Đông Nhan thì làm gãy một nhánh nhỏ cũng không sao, cùng lắm chỉ bị làm phiền một chút.
Sức gây rối của nhánh cây nhỏ cũng không mạnh như vậy.
Sẽ không gây ra ảnh hưởng lớn.
Nhưng tấn công trong phạm vi lớn lại khác, sức ảnh hưởng sẽ lớn hơn.
Giống như Dương Bách Xuyên chém xuống một kiếm, chặt đứt cả một cành cây to, điều này khiến sắc mặt của Đông Nhan thay đổi.
Bởi vì ông ta biết, toàn bộ Yêu thụ Qủy Mẫu sẽ động.
Ngay cả bọn họ cũng không thoát khỏi.
Thế nên ông ta mới chửi Dương Bách Xuyên.
Nhưng đối với Dương Bách Xuyên mà nói, đây chính là hiệu quả mà hắn cần, nghe Đông Nhan đang mắng mình, Dương Bách Xuyên giả vờ vô tội
Nhan đạo hữu, sao vậy? Ta chỉ phòng ngự thôi mà, những nhánh cây này muốn tấn công chúng ta, lẽ nào không nên phòng ngự lại sao?”
“Ngươi...” Đông Nhan bị Dương Bách Xuyên chọc cho tức chết, nhưng lại không thể phản bác lại, ông ta cũng đâu thể nói là do mình cố ý bãy bọn họ?
Hơn nữa lúc này cành cây to đã quét về phía bọn họ, Đông Nhan không có thời gian dạy dỗ Dương Bách Xuyên, ông ta vung tay ngăn cản công kích.
“Âm ầm!”
Từng tiếng nổ vang vọng cả rừng cây u tối.
Ba người Dương Bách Xuyên cũng dùng tiên khí trong tay để ngăn cản, lúc này ngoài chặn lại công kích thì cũng không còn cách nào khác, từng cành cây to khỏe quét tới, bọn họ không còn chỗ trốn.
Nhưng trong lòng hắn lại rất đắc ý, cuối cùng cũng kéo được lão già này xuống nước cùng.
Định bẩy tiểu gia à?
Nằm mơ đi!
Không muốn bọn ta được thoải mái thì các ông cũng đừng mong yên ổn. Nói là hợp tác, hợp tác cái rắm.
Bây giờ tiểu gia đã tìm được yêu thụ Quỷ Mẫu, ta đây không cần ông nữa cũng được, tự ta vẫn có thể lấy được Quỷ Mẫu Hoa Lệ.
Nếu như lúc này Đông Nhan biết được trong lòng Dương Bách Xuyên đang nghĩ cái gì thì sợ là sẽ tức đến hộc máu?
Ông ta tính kế Dương Bách Xuyên, đối phương đã sớm đoán được lão già này có suy nghĩ đen tối, vậy nên hắn cũng không thật tâm muốn hợp tác.
Vậy nên Dương Bách Xuyên nghĩ rất đơn giản, hiện trường càng hỗn loạn càng tốt.
Dù sao thì đã biết yêu thụ Quỷ Mẫu ở sâu trong biển cây, chỉ cần giết qua đó là được.
Còn việc qua đó như thế nào, có lẽ Đông Nhan có cách đi, nhưng với hắn mà nói thì cũng không khó, hắn dùng sức mạnh đi qua đó là được.
Ai sợ ai chứ?
“Chủ nhân, những nhánh cây này không quá khó chơi như trong tưởng tượng, chúng ta cứ xông qua đó đi, dù sao thì hiện tại cũng biết được chỗ của yêu thụ Quỷ Mẫu rồi, không cần Đông Nhan thì chúng ta càng dễ làm, đi theo lão già này, không chừng chúng ta lại bị lão bẫy tiếp?” Yến Xích Hà vung đại đao trong tay, không ngừng chém đứt được nhánh cây đang quét tới.
“Haha, vừa đúng ý ta, hai người đi theo ta trực tiếp xông thẳng vào trong.” Dương Bách Xuyên nở nụ cười nói với Tuyết Hương và Yến Xích Hà.
Ngay sau đó, cơ thể hắn lóe lên ánh sáng xanh, Thanh Liên tiên hỏa mở đường.
Đúng như những gì mà hắn suy đoán, những yêu thụ Quỷ Mẫu này có thuộc tính cực âm, bản thể chính là cây gỗ, gỗ sợ lửa.
Huống chỉ đây còn là Thanh Liên tiên hỏa đứng thứ ba Tiên Giới.
Sau khi hắn phóng Thanh Liên tiên hỏa ra để mở đường, quả nhiên những nhánh cây này bị đốt thì phát ra tiếng kêu gào thảm thiết rồi rút về.
Ba người nhanh chóng xông vào sâu trong biển cây.
Những nhánh cây che khuất bầu trời đều đang tránh đường, vô cùng sợ hãi Thanh Liên tiên hỏa của Dương Bách Xuyên, chỉ sợ bị thiêu đốt.
Khi Dương Bách Xuyên đi ngang qua ba người Đông Nhan, hắn nhếch miệng cười lớn.
Mặt Đông Nhan chẳng khác gì than đen, ông ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Bách Xuyên tiến sâu vào trong biển cây.
Lúc này Đông Nhan và hai tên thuộc hạ bị những nhánh cây ùn ùn kéo tới nhốt ở bên trong, trong thời gian ngắn rất khó để thoát thân.
Nhưng sau khi ba người Dương Bách Xuyên biến mất, vẻ mặt vốn đang đen thui của Đông Nhan lại hiện ra nụ cười âm hiểm.
Ngay sau đó, trong tay ông ta xuất hiện một bình sứ, Đông Nhan lập tức bóp VỠ nó.
Một mùi hương kỳ lạ tản ra ngoài, những nhánh cây đang tấn công cũng nhanh chóng rút lui, cách xa bọn họ.
Trong chốc lát, xung quanh Đông Nhan không còn một nhánh cây nào nữa, họ đã thoát khỏi nguy hiểm.
“Chủ thượng, Dương Bách Xuyên bị lừa rồi ~” Một tên thuộc hạ lên tiếng.
“Haha, tên tiểu tử kia vốn cũng chẳng phải loại hiền lành gì, đương nhiên sẽ không thành tâm hợp tác với chúng ta, chỉ khi làm hắn mắc bẫy, một mình đi vào thấy Quỷ Mẫu Hoa Lệ mới là an toàn nhất, đợi sau khi hắn lấy được thì chúng ta sẽ đoạt lấy, vậy có phải bớt việc không?
Thằng nhãi ranh này, tu vi Đại La đại viên mãn của bổn tọa chỉ để trang trí thôi chắc, chẳng lẽ lại không đối phó được mấy nhánh cây cỏn con này, haha ~” Đông Nhan cười lớn.