Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4182: Nếu vẫn luôn đợi ở đây




Trong không gian hồ Càn Khôn.

Mọi thứ phát triển như những gì Dương Bách Xuyên sắp xếp.

Tuyết Hương nhìn thấy trứng Côn Bằng, mọi sự khẩn trương tan thành mây khói, thậm chí sau khi biết Dương Bách Xuyên chuyển năng lượng cho trứng Côn Bằng, duy trì rất nhiều lần, cảm quan của nha đầu thiên chân đơn thuần này với Dương Bách Xuyên tăng vọt.

Đương nhiên Tuyết Hương không biết trứng Côn Bằng đã trở thành tọa ky dự bị của người nào đó.

Lúc Tuyết Hương và trứng Côn Bằng giao lưu, Dương Bách Xuyên đã tạo sẵn lý do thoái thác cho trứng Côn Bằng, thuận lợi để trứng Côn Bằng nói muốn phá xác phải đi ra ngoài tìm cơ duyên.

Nếu vẫn luôn đợi ở đây, còn không biết bao lâu mới có thể xuất thế.

Dương Bách Xuyên cầm quần áo đi đến bên cạnh Tuyết Hương, hắn đã nhìn thật lâu.

Lúc trước không quấy rầy Tuyết Hương bởi vì nha đầu này đang trò chuyện với trứng Côn Bằng, làm hắn đứng ở xa trợn tròn mắt, trong lòng liên tục lẩm nhẩm không phải do ta muốn nhìn.

Lúc này nhìn thấy nàng đã giao lưu xong, Dương Bách Xuyên vung tay lên cầm quần áo đưa cho Tuyết Hương.

Mặc dù Tuyết Hương là Yêu tộc, cũng là một nha đầu trong sáng ngây thơ, không có quan niệm xấu hổ, nhưng Dương Bách Xuyên cảm giác hẳn còn tiếp tục. nhìn thì quá tội lỗi.

“Tuyết Hương, đến đây, mặc quần áo vào.” Nói xong vội vàng cầm quần áo đưa cho nàng, hắn nhìn sang chỗ khác, trong lòng thầm nghĩ sau khi ra ngoài phải mua một bộ đồ nữ cho nha đầu này.

Nha đầu này hoàn toàn không có khái niệm gì về phương diện này, nhận lấy quần áo mặc lên người.

Sau đó nói: “Tiểu Bằng nói muốn đi ra khỏi nơi này, cơ duyên xuất thế của hắn ở thế giới bên ngoài, ta chưa từng đi ra thế giới bên ngoài, ngươi có thể dẫn chúng ta ra ngoài được không?”

“Có thể, Tiểu Bằng nói rất đúng, nó chính là Côn Bằng, siêu thoát tam giới cửu thiên, muốn xuất thế sẽ không đơn giản như vậy.

Ở chỗ này chỉ dựa vào lực lượng của ngươi tẩm bổ, hiển nhiên không đủ, chúng ta mang Tiểu Bằng ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, có khi có thể xuất thế.”

Lúc này Dương Bách Xuyên vô cùng vui sướng, mọi thứ đều phát triển như dự đoán của hắn, yêu cầu của trứng Côn Bằng là yêu cầu của hắn, chỉ là nha đầu Tuyết Hương này không biết mà thôi.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

'Thấy Dương Bách Xuyên đồng ý, Tuyết Hương mỉm cười nói.

Ở trong mắt Dương Bách Xuyên, thật ra trong lòng nha đầu này cũng rất muốn đi ra thế giới bên ngoài.

Tính cách ngây thơ cũng tốt, nói đi là đi, không hề lưu luyến.

Đương nhiên, Dương Bách Xuyên khẳng định phải đi, nhưng...

Tuyết Hương có nhiều thiên tài địa bảo như vậy, chắc chắn phải cầm theo.

Sau đó Dương Bách Xuyên vung tay lên, mang theo Tuyết Hương đi ra khỏi không gian hồ Càn Khôn.

Hai người xuất hiện ở đại sảnh lúc trước, lúc này Dương Bách Xuyên mới nói: “Tuyết Hương, ở bên ngoài cần rất nhiều thiên tài địa bảo, nên mang theo mấy thứ trong mật thất của ngươi, chờ đến khi ra ngoài ta mua tiên y cho ngươi. Đi ra thế giới bên ngoài, ngươi phải dùng hình người, cho nên không thể thiếu tiên y tiên khí, mấy thứ này phải có tiên thạch mới mua được...”

Dương Bách Xuyên giống như bà ngoại sói muốn lừa dối Tuyết Hương, ý của những lời này là ta cầm đống thiên tài địa bảo đó giúp ngươi.