Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4167




Muốn trốn một mình á? Trước Tiếp Dương Bách Xuyên hoàn toàn cạn lời với con chim khốn kiếp này.

Hắn im lặng hồi lâu, không nói chuyện với nó nữa, nếu nói tiếp thì hắn sợ mình sẽ chết vì đau tim.

Muốn trốn một mình á? Đừng mơi

Nhưng chim khốn nói một câu rất đúng, cho đến giờ Độc Giác Song Dực Long vẫn chưa làm gì hắn, tạm thời hắn vẫn an toàn.

Ngoài ra còn có một điều chim Thần Ma nói không sai, hắn có thể tiến vào không gian bình Càn Khôn.

Trước đó hắn bị Độc Giác Song Dực Long bắt là vì không kịp phản ứng. Nhưng bây giờ thì khác, hẳn đã có chuẩn bị, cho dù Độc Giác Song Dực Long muốn ra tay, hắn cũng có thể thầm niệm rồi trốn vào không gian bình Càn Khôn.

Song Dương Bách Xuyên cũng biết trốn tránh không phải biện pháp, hắn không thể ở lại không gian bình Càn Khôn cả đời.

Cho nên Dương Bách Xuyên nhanh chóng động não. Đến bây giờ Độc Giác Song Dực Long hay còn gọi là Côn Long vẫn chưa ra tay với hắn chứng tỏ tạm thời không có gì nguy hiểm.

€ó lẽ tiếp theo hắn nên thử giao lưu với Độc Giác Song Dực Long này.

Theo lời chim khốn, Độc Giác Song Dực Long này tiên thú, đã là tiên thú vậy thì chính là Yêu tộc có trí tuệ.

Hắn phải nghĩ cách mới được, không thể bị nhốt mãi.

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, sau đó dè dặt tiến lên một bước, chắp tay nói với đôi mắt đèn lồng kia: "Bái kiến tiền bối, vãn bối Dương Bách Xuyên đi nhầm vào địa bàn của tiền bối, mong tiền bối thứ lỗi. Xin tiền bối rộng lượng cho vấn bối rời khỏi đây có được không?"

Một câu thăm dò như đá chìm đáy biển, không có phản ứng chút nào.

Độc Giác Song Dực Long ở cách hắn năm sáu mươi mét, mắt không chớp lấy một cái. Dương Bách Xuyên không đoán được suy nghĩ của Độc Giác Song Dực Long,

sao đối phương lại không có phản ứng chứ?

Không giết hắn, cũng không ăn hắn, bây giờ hắn bắt chuyện nó cũng không có phản ứng. Ý gì đây?

Trong bầu không khí này, Dương Bách Xuyên cảm thấy áp lực.

Sau đó, hắn lặp lại một lần nữa.

Nhưng kết quả vẫn là không có phản ứng.

Dương Bách Xuyên không nhịn được bèn hỏi chim Thần Ma: "Quạ Đen ơi, Độc Giác Song Dực Long có ý gì? Chắc hẳn tiên thú đều biết nói chuyện nhỉ? Không nói thì kêu một tiếng cũng được mài"

"Nhãi con à, không phải tất cả tiên thú đều biết nói tiếng người. Trên lý thuyết, tiên thú có đạo hạnh đều biết nói tiếng người, nhưng cũng có ngoại lệ. Nếu rất ít

tiếp xúc với con người hoặc không cố ý học ngôn ngữ Nhân tộc, thì tiên thú sẽ không biết nói." Chim Thần Ma cho Dương Bách Xuyên đáp án.

"Vậy ngươi nói xem có phải Độc Giác Song Dực Long là tên ngốc không đủ thông minh không?" Tên họ Dương nào đó bắt đầu suy diễn.

Chim Thần Ma cười ha hả: "Không chừng thằng nhãi ngươi nói đúng đấy, trong Yêu tộc có một số dị thú mang huyết mạch cực cao hay còn gọi là cao cấp cho dù mở linh trí, nếu không tiếp xúc với thế giới bên ngoài thì tâm trí sẽ rất thấp. Cho dù là Yêu tộc tu luyện thành công, nếu không tiếp xúc với thế giới bên ngoài mà chỉ một lòng tu luyện, thì tâm trí sẽ không cao. Nhớ là tâm trí chứ không phải trí thông minh. Có một số Yêu tộc chỉ số thông minh còn cao hơn Nhân tộc các ngươi."

Dương Bách Xuyên trầm ngâm hỏi: "Vậy ngươi nói xem trí thông minh của Độc Giác Song Dực Long trước mặt có thấp không?”

"Thằng nhãi nhà ngươi mới có trí thông minh thấp ấy! Kỳ thú thế gian bậc này tuyệt đối không thiếu trí thông minh, có lẽ là tâm trí thấp một chút thôi." Chim Thần Ma mắng.

Nhưng lại khiến hai mắt của tên họ Dương nào đó chợt sáng ngời.

Trong đầu hắn nảy ra một ý tưởng, đột nhiên hắn nghĩ tới nước Sinh Mệnh.

Biện pháp lừa gạt yêu thú lúc trước lại hiện ra trong đầu hắn.

Sau khi nước Sinh Mệnh thăng cấp, Càn Khôn chỉ Linh nói công hiệu sẽ mạnh hơn, sau này còn có hiệu quả khống chế Yêu tộc ở Tiên Giới.

Vậy... có thể thử trên người Độc Giác Song Dực Long trước mắt không?

Nhưng sau đó Dương Bách Xuyên đã từ bỏ ý tưởng này.

Con vật khổng lồ trước mắt mang lại cho hắn cảm giác quá mạnh, cho dù hắn mượn lực lượng của Hắc Liên, dốc hết vốn liếng thì cũng không nắm chắc có thể đối phó được.

Cho Độc Giác Song Dực Long uống nước Sinh Mệnh lỡ như có sự cố gì thì hắn sẽ bị giết ngay lập tức. Không đến lúc bất đắc dĩ thì tốt hơn hết là cố gắng đừng mạo hiểm.

Nhưng cứ lãng phí thời gian thế này cũng không phải cách, dù sao cũng phải nghĩ cách ra ngoài mới được.

Còn lối ra ngoài...

Cách thật xa Dương Bách Xuyên vẫn nhìn thấy một sơn động phía sau Độc Giác Song Dực Long, hắn đoán tám chín phần mười là lối ra ngoài.

Nếu đàm phán không có tác dụng, thì mạo hiểm đi đến sơn động phía sau Độc Giác Song Dực Long xem sao...

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên chậm rãi lùi về sau, di chuyển tới vách sươn động, sau đó từ từ đi về phía sơn động đằng sau Độc Giác Song Dực Long.

Khi sắp đến gần, hắn cảm nhận được một cơn gió mạnh thổi qua đỉnh đầu. Âm! Cơ thể hắn văng ra.

Hắn thấy rõ mình bị đuôi của Độc Giác Song Dực Long quất vào người, trực tiếp quất bay.

Dương Bách Xuyên rơi xuống đất, xương cốt toàn thân gấy mấy khúc, quay. trở lại vị trí cũ.

Sau đó tiếng sàn sạt vang lên, cái đầu bự của Độc Giác Song Dực Long chậm rãi tiến lại gần hắn.

Dương Bách Xuyên sởn tóc gáy!