Với Đỗ Nhân Kiệt, nếu có thể không phải đối đầu với Yến Vô Lượng và toàn bộ Thượng Huyền Tiên Môn là tốt nhất, bởi đằng sau Yến Vô Lượng còn có một Hỗn Nguyên Đạo Tiên chống lưng, cộng thêm tiểu thiếp của Hỗn Nguyên Đạo Tiên chính là muội muội của Yến Vô Lượng, có tầng quan hệ này tồn tại nên kỳ thật, Đỗ Nhân Kiệt khá là e ngại Yến Vô Lượng.
Mặc dù Thái Thanh Tiên Môn bọn họ cũng có chút quan hệ với Hỗn Nguyên Đạo Tiên, thậm chí trong tương lai, có thể con trai sẽ bái người đó làm sư phụ, nhưng điều kiện cần là con trai Đỗ Kiệt Bân của ông ta có thể luyện được Phong Lôi Tiên Thể cơ, và trước khi điều đó xảy ra, vị Hỗn Nguyên Đạo Tiên ấy sẽ không vươn tay trợ giúp Thái Thanh Tiên Môn bọn họ đâu.
Thế nên chuyện vừa xảy ra tựa như liều thuốc an thần, nhờ đó mà Đỗ Nhân Kiệt có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên với sự sõi đời của mình, ông ta cũng đã nhận ra rằng có vẻ Dương Bách Xuyên cố tình đánh Đỗ Kiệt Bân một chưởng, rõ ràng là không muốn kéo con trai ông ta xuống nước cùng.
Nghĩ tới đây, Đỗ Nhân Kiệt càng thêm thưởng thức và có hảo cảm với Dương Bách Xuyên.
Nhưng chỉ vậy thôi chứ không hơn, bởi ông ta không thể vì một Dương Bách Xuyên mà làm liên lụy tới cả Thái Thanh Tiên Môn được, đó không phải chuyện một môn chủ tiên môn nên làm.
Cùng lắm thì hôm nay ông ta sẽ xem rồi ra tay giúp Dương Bách Xuyên một chút, nhưng thứ nhất là chỉ trong phạm vi năng lực của mình, và thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất, đó là không đối đầu trực diện với Yến Vô Lượng.
Nhưng chuyện này khó mà làm được.
Vì thế, khi thấy trên mặt con trai hiện rõ vẻ sốt ruột, Đỗ Nhân Kiệt vội bật người lao tới, tính ngăn cản hắn ta.
“Cha, cha tới thật đúng lúc, mau giúp Bách Xuyên một tay đi ạ, hắn là bạn thân của con...” Kỳ thật, Đỗ Kiệt Bân đã nhìn thấy cha mình là Đỗ Nhân Kiệt và mọi người trong sư môn từ trước rồi, có điều vừa bước tới cổng đã bị hành động của Dương Bách Xuyên làm cho rối bời cả lên, không kịp tiến tới chào hỏi, giờ thấy cha lại gần, Đỗ Kiệt Bân mới vội vàng xin xỏ.
“Hồ đồ... Với khí thế của Yến Vô Lượng hôm nay, con nghĩ vi phu có giúp nổi không? Có thể bảo vệ con an toàn thôi cũng đã may mắn lắm rồi đấy..” Đỗ Nhân Kiệt trầm giọng răn dạy.
Nhưng lại bị Đỗ Kiệt Bân cắt ngang, hắn ta sốt ruột bảo: “Cha à, Bách Xuyên làm vậy là vì không muốn con bị liên lụy...”
Đỗ Nhân Kiệt mắng: “Tất nhiên vi phụ cũng nhận ra chuyện đó, con tưởng những người ở đây mù hết hay sao? Nếu con biết Dương Bách Xuyên vì không muốn liên lụy tới con mà tự nguyện hy sinh chính mình để bảo vệ con, vậy con càng không được nhúng tay vào. Con trai à, hôm nay Yến Vô Lượng kéo hơn chín mươi phần trăm sức mạnh của Thượng Huyền Tiên Môn tới đây, chứng tỏ lão ta đã quyết tâm giết chết hắn.
Nhưng không chỉ mỗi Dương Bách Xuyên thôi đâu, mà cả con cũng nằm trong tâm ngắm đó, vốn lão ta đang rất bực vì không kiếm được cớ để ra tay với con, với Thái Thanh Tiên Môn chúng ta rồi, lúc này con tuyệt đối không được xăng bậy, nếu khai chiến thật thì tính mạng của hơn nghìn người Thái Thanh Tiên Môn chúng ta sẽ bị cuốn vào đó...”
Đỗ Kiệt Bân nổi điên quát lớn: “Chiến thì chiến, chẳng lẽ Thái Thanh Tiên Môn chúng ta lại sợ Thượng Huyền Tiên Môn của lão già đó? Từ số lượng đến chất lượng, có mặt nào Thái Thanh Tiên Môn thua kém Thượng Huyền Tiên Môn bọn họ đâu.”
“Ha ha, phía sau người ta có Hỗn Nguyên Đạo Tiên chống lưng cho, còn quan hệ giữa Thái Thanh Tiên Môn chúng ta, ông nội của con và vị Hỗn Nguyên Đạo. Tiên mà con từng gặp thế nào, chính con là người biết rõ nhất, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn kéo hơn một nghìn đồng môn Thái Thanh Tiên Môn xuống nước sao?” Đỗ Nhân Kiệt tức giận hỏi.
“Âm, ầm..”
Lúc này, Đỗ Kiệt Bân dứt khoát khởi động Phong Lôi Tiên Thể của mình, muốn dùng sự thực để chứng minh cho Đỗ Nhân Kiệt thấy, dùng chính Phong Lôi Tiên 'Thể của hẳn để thuyết phục cha mình.
Sau khi Đỗ Kiệt Bân kích hoạt Phong Lôi Tiên Thể, Đỗ Nhân Kiệt trợn trừng hai mắt, há hốc miệng, lắp bắp: “Con trai, con... con... con thành công rồi sao?”
Trước giờ, Phong Lôi Tiên Thể của Đỗ Kiệt Bân luôn là bí mật cũng như hy vọng lớn nhất của Thái Thanh Tiên Môn, bởi nhờ nó, họ có thể nương cậy vào một vị Hỗn Nguyên Đạo Tiên còn mạnh hơn vị đứng sau Yến Vô Lượng, tiếc là hơn một ngàn năm qua, Đỗ Kiệt Bân vẫn không thể luyện thành Phong Lôi Tiên Thể.
Nhưng hiện tại... Lúc Đỗ Nhân Kiệt tập trung quan sát kỹ hơn thì lại ngây ngẩn cả người.
Bởi ông ta phát hiện đứa con Đỗ Kiệt Bân của ông ta không chỉ thành công khai phá được Phong Lôi Tiên Thể, mà tu vi cũng tăng lên đáng kể, bước vào cảnh giới Chân Tiên.
Phát hiện này khiến Đỗ Nhân Kiệt... mừng như điên.
“Cha, thế này đã đủ để thuyết phục được cha chưa? Con xin báo cho cha hay, con trai của cha có thể thành công tu luyện được Phong Lôi Tiên Khí, còn may mắn tiến cấp, bước vào Chân Tiên Cảnh, đều là nhờ công lai của Dương Bách Xuyên. Hắn không chỉ cứu mạng con, mà còn giúp con rất nhiều trong việc khai phá ra Phong Lôi Tiên Thể. Nói cách khác, Dương Bách Xuyên chính là công thần của Thái Thanh Tiên Môn chúng ta.
Cha, từ nhỏ cha đã dạy con làm người phát biết tri ân báo đáp, trên con đường tu tiên này, nếu gặp được một người mà con có thể giao lưng lại cho người đó, có vì nghĩ cho đối phương mà mặc kệ sự sống chết của bản thân, thì hãy liều cả mạng để giữ lấy. Giờ con trịnh trọng báo cho cha hay, Dương Bách Xuyên chính là người bạn đó.
Vì không để con bị dính líu vào chuyện này, hắn đã ôm toàn bộ trách nhiệm lên người mình, hắn là một bậc quân tử, nên Đỗ Kiệt Bân con đây cũng muốn làm một người quân tử. Hiện Bách Xuyên đang bị người của Yến Vô Lượng bủa vây, tính mạng bị đe dọa, nếu chúng ta không ra tay, chắc chắn hắn sẽ bị ép chết, cha, con cầu xin cha, cứu huynh đệ của con đi” Đỗ Kiệt Bân nói nguyên một hơi dài, còn giương mắt khẩn cầu nhìn Đỗ Nhân Kiệt.
Bấy giờ, Đỗ Nhân Kiệt nhìn con trai mình một hồi, yên lặng lắng nghe hắn ta nói, mắt cũng ngày càng sáng, cuối cùng phá lên cười: “Tốt, tốt lắm, con ta trưởng thành rồi, sau này Thái Thanh Tiên Môn sẽ tỏa sáng rực rỡ trong tay con cho. xem. Được, hôm nay cha sẽ quyết chiến một phen với Yến Vô Lượng."
Tạm bỏ qua cuộc đối thoại giữa hai cha con Đỗ gia ở bên này, phía bên kia, cuối cùng Yến Vô Lượng cũng hoàn hồn, ông ta trợn đôi mắt tựa loài rắn độc của mình lên, nhìn Dương Bách Xuyên chằm chằm, đồng thời trầm giọng nói: “Nhãi ranh, ngươi không biết chữ "ch: ết thế nào đúng không?”
Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười: “Biết chứ, còn biết viết ngược nữa kìa.”