Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4152: Sao vậy?




Dương Bách Xuyên nhớ tới dựa theo những lời Yến Vô Sơn nói trước khi chết, huynh trưởng Yến Vô Lượng của hắn ta đã dẫn theo một đám trưởng lão Thượng Huyền Tiên Môn tới bao vây nơi này, mặc dù không biết tin tức này là thật hay là giả, nhưng Dương Bách Xuyên cảm thấy vẫn nên nghĩ cách ứng phó cho chắc, chứ lỡ là thật mà cứ nghênh ngang bước ra ngoài như vậy thì sẽ chịu thiệt lớn.

“Sao vậy?” Đỗ Kiệt Bân thấy mặt mày Dương Bách Xuyên có hơi khó coi bèn hỏi thăm.

“Trước khi chết, Yến Vô Sơn từng tiết lộ hiện Yến Vô Lượng đã dẫn theo một đám trưởng lão Thượng Huyền Tiên Môn đứng chặn ngay bên ngoài tiên phủ, để cho chắc thì chúng ta nên nghĩ cách đối phó trước chứ đừng tùy tiện bước ra ngoài, bằng không sẽ gặp rắc rối lớn.

Phải rồi, ngươi có biết gì về thực lực tổng thể của Thượng Huyền Tiên Môn không? Tu vi các trưởng lão bên đó ra sao? Tình hình tu luyện của đệ tử thì thế nào?” Dương Bách Xuyên hỏi Đỗ Kiệt Bân.

Đỗ Kiệt Bân ngẫm ngợi rồi đáp: “Môn chủ Yến Vô Lượng của Thượng Huyền Tiên Môn hiện đang là Kim Tiên đại viên mãn, dưới trướng có năm trưởng lão, một thượng phẩm Kim Tiên, một trung phẩm Kim Tiên và ba sơ phẩm Kim Tiên, Yến Vô Lượng chính là một trong ba người đó, tức là bây giờ chỉ còn lại hai sơ phẩm Kim Tiên.

Ta nghĩ Yến Vô Sơn sẽ không dẫn theo cả năm người rời khỏi tiên môn, ít nhất cũng phải để một, hai người ở lại trông chừng, có thể đại trưởng lão thượng phẩm Kim Tiên của họ sẽ không tới, ba vị trưởng lão còn lại thì đi theo bên cạnh Yến Vô Lượng.

Ngoài ra, trong Thượng Huyền Tiên Môn, số người đạt tới cấp Chân Tiên sẽ không vượt quá con số hai mươi, còn lại hầu hết là Thiên Tiên, không đủ khả năng đe dọa tới chúng ta. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ một Kim Tiên thôi đã đủ khiến chúng ta lên bờ xuống ruộng rồi.” Đỗ Kiệt Bân nói với giọng lo lắng vô cùng.

Nghe Đỗ Kiệt Bân giải thích xong, Dương Bách Xuyên cũng sinh lòng sầu lo. Thể theo tu vi sơ phẩm Chân Tiên của hắn hiện tại, đối phó với nửa sơ phẩm Kim Tiên chắc miễn cưỡng vẫn có đường thắng, nhưng nếu nhiều hơn thì khó mà nói trước được lắm.

Trong lúc nhất thời, hai người chẳng nghĩ ra được cách gì hay, không khí cũng theo đó mà chìm xuống.

Thấy mọi người có vẻ áp lực nặng nề quá, Dương Bách Xuyên bèn cân nhắc. một phen rồi bảo: “Thôi, đừng rối rắm nữa, không chừng Yến Vô Sơn chỉ đang lừa chúng ta thôi, chưa chắc gì bên ngoài đã có Yến Vô Lượng và thuộc hạ của lão mà, dù có thì sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối mặt thôi.

Chi băng đợi lát nữa ra ngoài xem xét tình hình rồi tính tiếp. Nếu có gì đó không đúng, vậy một chữ thôi - chạy, tuyệt đối không được tham chiến, dù phải trả một cái giá đắt cũng phải liều mạng bỏ trốn, chỉ cần thoát được kiếp nạn này là ổn rồi, Yến Vô Lượng có mạnh tới đâu thì cũng chỉ là Kim Tiên, chưa đến mức đối nghịch được với cả ông trời.

Ở đây có năm quả Thạch Tiên, các ngươi cầm lấy đi, chắc chắn sẽ có chút tác dụng. Nếu mọi người có thể chạy về tới sư môn, ta nghĩ Yến Vô Lượng sẽ không dám tùy tiện xông tới gây sự. Với cả Phong Lôi Tiên Thể của ngươi đã được kích hoạt, cộng thêm có Hỗn Nguyên Đạo Tiên làm chỗ dựa, ít nhiều gì Yến Vô Lượng cũng phải e dè Thái Thanh Tiên Môn của các ngươi...”

“Từ từ, những lời này của ngươi là có ý gì đây? Sao ta cảm thấy như thể ngươi muốn... Đỗ Kiệt Bân đây không phải loại người sẽ bất chấp mọi thứ mà bỏ mặc bạn bè ở lại đâu, biết chưa? Chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao cửa sinh cửa tử, chẳng kém một lần này đâu, với lại, chắc chắn Thái Thanh Tiên Môn đã biết tin Lão Mộ và A Thiện tự bạo rồi, kiểu gì cha ta cũng sẽ tới đây giúp một tay, thế nên ngươi hãy đi cùng ta.

Nếu gã Yến Vô Lượng đó vô sỉ đến độ muốn giết ngươi trả thù, vậy Lão Đồ này sẽ cùng ngươi chống lại họ. Bách Xuyên, ngươi không cần lo cho ta, dù ở thế giới Đại Thanh Tiên Sơn này, Thượng Huyền Tiên Môn của hắn là tiên môn đứng đầu thật, nhưng đó là khi Yến Vô Lượng có Hỗn Nguyên Đạo Tiên làm chỗ dựa cơ, chứ bàn về thực lực thì chưa chắc gì Thái Thanh Tiên Môn đã sợ họ đâu.

Đỗ Kiệt Bân ta đây có rất ít bạn bè, tuy mới quen biết ngươi không bao lâu, nhưng tính tình hai ta lại rất hợp, thế nên ngươi đừng làm ra chuyện gì điên rồ, một mình ngươi không chống lại nổi cả Thượng Huyền Tiên Môn đâu.

Chờ kiếp nạn này trôi qua, tới khi ta bái sư xong, chúng ta sẽ không cần sợ Thượng Huyền Tiên Môn nữa. Đến lúc đó, hai huynh đệ chúng ta sẽ cùng nhau ngao du tới những tiên sơn lớn hơn nữa. Ở Tiên Giới này, thế giới Đại Thanh Tiên Sơn chỉ là một hạt cát trong sa mạc mà thôi...”

Đỗ Kiệt Bân là người trọng nghĩa khí, cũng biết Dương Bách Xuyên tính gánh vác mọi trách nhiệm, không muốn mình bị liên lụy.

Về phần Dương Bách Xuyên, nghe Đỗ Kiệt Bân nói vậy, trong lòng hắn cảm động khôn xiết, nhưng chính vì thế mà hắn mới không muốn Đỗ Kiệt Bân bị kéo. vào chuyện này. Tuy Đỗ Kiệt Bân nói Thái Thanh Tiên Môn sẽ ra mặt, nhưng người của Thái Thanh Tiên Môn có tới hay không vẫn còn là ẩn số.

Với cả hắn còn có sư phụ, ông già đã về tới Tiên Giới, nhất định hắn sẽ tìm được ông già. Thế nên Dương Bách Xuyên thật sự không hy vọng vì mình mà cả Đỗ Kiệt Bân lẫn Thái Thanh Tiên Môn đều bị liên lụy.

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên khế mỉm cười, bảo: “Được rồi mà, hai ta chỉ đang bàn bạc với nhau thôi, đừng nóng nảy quá, tóm lại thì ngươi cứ nghe theo ta là được, bàn về tốc độ chạy trốn, chắc chắn ta nhanh hơn ngươi nhiều, ha ha.”

“Bớt nhảm, Phong Lôi Tiên Thể của ta cũng đâu phải để trưng.

Phong là tốc độ, Lôi là sức mạnh đấy nhé.” Đỗ Kiệt Bân không phục phản bác.

Hai người đấu khẩu vài câu, cũng nhờ vậy mà bầu không khí bớt căng thẳng hơn.

Kế tiếp, họ nhìn nhau mỉm cười: “Đi thôi, cũng sắp tới lúc tiên phủ đóng lại rồi, sớm muộn gì cũng phải ra ngoài mà.”

Trong tiếng cười giòn giã, Dương Bách Xuyên và Đỗ Kiệt Bân bật người tiến vào thông đạo.

Cũng có thể bọn họ đều đang tự mình dọa mình mà thôi, lỡ đâu bên ngoài Đại La Tiên Phủ chẳng có lấy một bóng người nào thì sao?