Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4132: Là người chết?




Đỗ Kiệt Bân thấy có phản ứng thì vô cùng vui vẻ, nói với Dương Bách Xuyên: “Xuyên Tử, chúng ta cũng đi hỗ trợ, có vẻ còn thiếu chút lửa.”

'Vầng sáng đan lô sáng lên, khắc văn cũng bừng sáng, chứng tỏ bọn họ đã tìm đúng hướng.

Dương Bách Xuyên và Đỗ Kiệt Bân đi đến trước đan lô cao hơn 2 mét, đường kính hơn 1 mét, hai người bọn họ cùng truyền lực Tiên Nguyên vào trong đan lô.

Có Dương Bách Xuyên và Đỗ Kiệt Bân truyền lực, đan lô và phù văn xung quanh càng thêm sáng.

Bốn người đều thấy được một đám phù văn bay ra khỏi đan lô, chiếu sáng toàn bộ sơn động.

Lão Mạc kích động nói: “ Kim Nguyên Chân Đạo...” Nghe vậy ba người Dương Bách Xuyên vô cùng vui vẻ.

Đúng lúc này chim Thần Ma truyền âm cho Dương Bách Xuyên: “Tiểu tử, nhanh đi vào đan lô, lão tử cảm nhận được khí tức tiên hỏa.”

“Ngươi bảo ta nhảy vào đan lô?” Dương Bách Xuyên sửng sốt hỏi lại.

“Chả nhẽ lại không? Đừng vô nghĩa, nhanh, hình như trong đan lô này có một không gian khác, sau khi bốn người các người truyền lực Tiên Nguyên vào trong đan lô, hình như đã mở ra một thông đạo nào đó, bên trong toát ra hơi thở tiên hỏa, nhanh nhảy vào, có được tiên hỏa còn mạnh hơn có được tiên đa một vạn

lần, không còn thời gian...” Chim Thần Ma thúc giục Dương Bách Xuyên.

Lúc này cả sơn động bị ánh sáng của đan lô bao phủ, đã chói mắt đến mức không thể không nhắm mắt lại.

Dương Bách Xuyên cảm giác con chim này nói hơi lung tung, nhảy vào trong đan lô?

Lại còn cảm nhận được hơi thở tiên hỏa, chẳng may bên trong thật sự có tiên hỏa, nhảy vào khác gì bị thiêu chết?

Trong lòng có chút lo lắng, nhưng Dương Bách Xuyên cũng suy nghĩ con chim Thần Ma này cũng không đến mức quá đáng lừa mình như vậy.

Cho nên hẳn cắn răng nhảy vào trong đan lô.

Dù sao đan lô đang mở ra, còn không nhỏ.

Lần này hắn lựa chọn tin tưởng chim Thần Ma.

Phú quý trong nguy hiểm.

Sau khi nhảy vào đan lô, Dương Bách Xuyên cảm thấy bị một lực hút kéo đi

chỗ khác, sau đó thân thể mất khống chế, hắn cảm giác thân thể của mình vẫn luôn rơi xuống dưới...

Thời gian cũng không quá dài, chỉ khoảng một phút. Cuối cùng hắn cảm nhận được lực hút biến mất. Sau đó thân thể hắn va mạnh với mặt đất cứng rắn. Dương Bách Xuyên hét lớn.

Mở mắt ra, phát hiện đã đi đến một sơn động khác, không gian không lớn, chưa đến 50 mét vuông.


Nhưng lúc hắn nhìn về phía trước thì lại ngây người.

Bởi vì hắn nhìn thấy một người đang ngồi khoanh chân trên một chiếc giường đá trong mật thất.

Người xuất hiện ở chỗ này là một hiện tượng rất không bình thường. Cả mật thất không phát hiện cánh cửa nào, hoàn toàn bị phong bế. Nhưng trong mật thất có ánh sáng.

Suối nguồn ánh sáng bắt nguồn từ trên người người đang ngồi khoanh chân kia.

Chính xác hơn quần áo của người này đang sáng lên.

Dương Bách Xuyên biết quần áo của người này không phải vật phàm, mà là một bộ tiên y, người này cũng là một tiên nhân.

Nơi này là tiên phủ Đại La, trước khi tiến vào cũng nhìn thấy bốn chữ Kỳ Quân Luyện Đan động trên cánh cửa luyện đan.

Từ đó hắn suy đoán khả năng cao người này là chủ nhân của tiên phủ Đại La - Kỳ Quân luyện đan sư.

Cách hơn 20 mét, Dương Bách Xuyên có thể thấy rõ ràng người này là một lão giả đầu bạc râu trắng, trên người tản ra lực Tiên Nguyên cường đại.

Chẳng qua đang nhắm mắt lại.

Là người chết? Hay người sống?

Dương Bách Xuyên nghĩ thầm trong lòng.

Hắn cảm thấy là người sống, bởi vì có lực Tiên Nguyên cường đại không ngừng phát ra, trên mặt người này cũng có ánh sáng, nhìn thế nào cũng không giống người chết.

Là một người chìm sâu vào trong tu luyện.