Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4120: Điều này thật vô lý




Vốn tưởng rằng sau khi nước Sinh Mệnh biến thành màu vàng, công hiệu sẽ tốt hơn trước, nào ngờ lần này tác dụng ngược, vừa tưới một xô đã chết rồi...

Điều này thật vô lý...

Dương Bách Xuyên cảm thấy buồn bực...

Không phản triển theo kịch bản thông thường mà a a a a...

Nhưng mà chỉ mới mắng một câu đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Trong chớp mắt, hắn lại nhìn thấy cành cây của cây Thạch Tiên Quả lại tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.

"8." Dương Bách Xuyên nhìn thấy sự thay đổi này, lại ngạc nhiên kêu lên.

Sau đó hắn phát hiện cây Thạch Tiên Quả đang tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt lại bắt đầu nẩy mầm lần nữa...

Không đến mười hơi thở, cây Thạch Tiên Quả khô héo lại sum xuê lá đây sức sống.

Hơn nữa còn chưa dừng lại... Sau đó là nở hoa, rồi lại kết quả.

Không nhiều không ít, vẫn là mười hai quả Thạch Tiên Quả như trước xuất hiện.

Nửa giờ sau, Thạch Tiên Quả tỏa ra ánh sáng ngũ sắc, quả thực đã trưởng thành.

Dương Bách Xuyên nhìn đến ngơ ngác....

Hồi lâu sau, hắn cười to: "Ha ha ha ha... Phát tài rồi, phát tài rồi, với tốc độ trưởng thành này, sau này không cần lo lắng về Tiên Quả Tiên Dược nữa."

Một giọt nước Sinh Mệnh đã có tác dụng như vậy, vậy ba giọt nước Sinh Mệnh sẽ đạt tới trình độ nào nữa, đây là điều Dương Bách Xuyên không dám

tưởng tượng.

Không hề nghỉ ngờ, sau khi hắn phi thăng, nước Sinh Mệnh cũng đã thăng hoa, hơn nữa thăng hoa đến một trình độ cực cao.

Về phần còn có tác dụng khác hay không, Dương Bách Xuyên tin là có.

Bởi vì trước kia hắn có thể dùng nước Sinh Mệnh để khống chế yêu thú, mà bây giờ đã lên Tiên Giới, hắn đoán có thể khống chế tiên thú hoặc hung thú gì đó.

Nhưng rốt cuộc có thể khống chế tiên thú hay hung thú hay không, đến lúc đó phải thử mới biết được.

Nhưng Dương Bách Xuyên vẫn có lòng tin với nước Sinh Mệnh. Còn một vấn đề nữa là, bây giờ đã lên Tiên Giới, nước Sinh Mệnh vẫn chỉ có

ba giọt như trước, nhưng sau khi sử dụng, rốt cuộc phải mất bao lâu thời gian mới có thể khôi phục lại.

Lúc ở Tu Chân Giới, sau khi sử dụng hết ba giọt nước Sinh Mệnh phải mất chín ngày để khôi phục, nói cách khác thời gian khôi phục một giọt nước Sinh Mệnh là ba ngày.

Nhưng mà sau khi tới Tiên Giới, thời gian sẽ khác biệt so với Tu Chân Giới.

Một ngày ở Tiên Giới bằng một năm ở Tu Chân Giới.

Một hơi thở nhỏ ở Tiên Giới có thể xem như một ngày hay một đêm ở Tu Chân Giới, một hơi thở lớn mới là một ngày trọn vẹn ở Tu Chân Giới.

Nếu thời gian khôi phục của nước Sinh Mệnh ở Tiên Giới dựa trên tiêu chuẩn thời gian của Tiên Giới, phải có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian.

Nếu tính như vậy, chẳng phải hắn phải mất một năm mới có thể khôi phục. một giọt nước Sinh Mệnh hay sao?

Lúc này Dương Bách Xuyên không thể nào biết được, nhưng lại nghĩ tới bình Càn Khôn, hoặc là linh hồn bình Càn Khôn.

Từ sau khi sư phụ rời đi, linh hồn bình Càn Khôn liền xuất hiện, hơn nữa còn truyền thụ công pháp Tu Thần cho hắn, hoặc là nói công pháp thứ hai của Càn Khôn Tạo Hóa Công, cũng nói cho hắn biết một ít bí mật về Thiên Giới và Địa Giới trong Tam Giới.

Dù sao thì sau khi sư phụ rời đi, Dương Bách Xuyên cũng chưa từng tìm linh hồn bình Càn Khôn, cũng không tiến vào không gian bình GCàn Khôn, thật ra không phải hắn không có thời gian vào, mà hắn sợ tức cảnh sinh tình, nhớ tới sư phụ nhà mình.

Nếu nói hắn không hề nhớ sư phụ chút nào, thì chính là lừa mình dối người.

Cho nên hắn vẫn luôn lảng tránh bình Càn Khôn.

Nhưng hôm nay cũng là không còn cách nào khác mới tiến vào.

Bởi vì hắn biết rõ, sau khi giết chết Yến Ngũ Thước, người thừa kế của Thượng Huyền Tiên Môn, Tiên Môn đứng đầu thế giới Đại Thanh, sau khi ra khỏi tiên phủ Đại La, hắn sẽ phải đối mặt với Thượng Huyền Tiên Môn, thậm chí là cả thế giới Đại Thanh.

Dù sao thì Thượng Huyền Tiên Môn cũng là thế lực đứng đầu thê giới Đại Thanh, mà người hắn giết là người thừa kế của Thượng Huyền Tiên Môn, có mối liên hệ rất lớn.

Cho nên đến lúc phải đối mặt, hắn không thể không vào.

Lúc này hắn muốn biết thời gian khôi phục khi sử dụng của nước Sinh Mệnh, liền hỏi linh hồn bình Càn Khôn.

Nghĩ vậy, Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, hét vào không khí:

"Linh hồn bình Càn Khôn, ra đây đi~"

Giọng nói của hắn lập tức truyền khắp bốn phương tám hướng trong không gian bình Càn Khôn.

Sau đó một tia sáng màu vàng chiếu xuống.

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn, quả thật phát hiện một tòa cung điện bảy màu rực rỡ xuất hiện trong mây mù hỗn loạn của không gian bình Càn Khôn.

"Tiểu tử, lên đây nói."

Vẫn là giọng nói quen thuộc đó, Dương Bách Xuyên biết đây là linh hồn bình Càn Khôn.

Trong lòng hắn rung động, nhấc chân đi về phía cung điện.

Cung điện trong không gian bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên biết đây mới là nơi trung tâm thần bí nhất của bình Càn Khôn.