Mặc dù trạng thái hiện tại của Dương Bách Xuyên đã sụt giảm so với trước, nhưng không có đánh mất hoàn toàn tu vi, cùng lắm chỉ là hao tổn nguyên khí nặng rề.
Trên lý thuyết thì có thể bù đắp lại bằng cách tu luyện, nhưng có thể tu luyện về lại như ban đầu hay không thì vẫn còn là một dấu chấm hỏi.
Có điều thứ hắn không thiếu nhất chính là ý chí kiên cường, nên hiện tại, hãn vẫn đang tu luyện không ngơi nghỉ. Dù chẳng trở lại được như lúc đầu, hẳn cũng không quan tâm, vì chuyện quan trọng nhất hiện tại là khôi phục pháp lực, đưa con mình ra ngoài an toàn.
Đường hầm sâu ba mươi nghìn dặm, dù tu vi có ở bậc cao thủ như nhóm Tử Hoàng cũng chẳng dễ dàng hoàn thành được công trình lớn tới vậy. Sau khi Dương Bách Xuyên hạ lệnh thì bắt đầu chuyên tâm tu luyện.
Cũng may trên tay hẳn có nước Sinh Mệnh và Quỳnh Tương Ngọc Dịch, ngoài ra còn vô vàn thiên tài địa bảo, thế nên cứ nghĩ muốn khôi phục cũng chẳng phải chuyện gì khó, nào ngờ lần này lại không dễ dàng như hẳn vẫn tưởng.
Khoảnh khắc hắn nuốt giọt nước Sinh Mệnh đầu tiên xuống bụng, một luồng sức mạnh khổng lồ tràn trề năng lượng chợt bùng nổ ngay trong người hắn, nhưng dù đã chuyển vận công pháp để hấp thu, hẳn lại phát hiện tốc độ khôi phục cực kỷ thấp.
Dương Bách Xuyên thở dài, một hơi nuốt luôn hai giọt nước Sinh Mệnh còn lại, kế tiếp phải đợi chín ngày nước mới có thể dùng tiếp nước Sinh Mệnh.
Hắn cũng nhận ra tình hình hiện tại của bản thân khá phiền phức, nhưng vẫn nằm trong dự tính, chỉ cần dùng nhiều thêm vài đợt nước Sinh Mệnh nữa là ổn.
Sau khi hấp thu sạch ba giọt nước Sinh Mệnh, Dương Bách Xuyên bắt đầu chuyển qua Quỳnh Tương Ngọc Dịch, tức tỉnh chất ong mật.
Hiện hắn vẫn còn lại chút đỉnh, hắn là đủ cho mình hẳn sử dụng.
Trong lúc hẳn chuyên tâm tu luyện, thời gian lướt nhanh như cơn gió...
Chớp mắt đã mười năm trôi qua...
Lúc Dương Bách Xuyên tỉnh lại, nhóm Tử Hoàng vẫn đang chăm chỉ đào hầm, thế là hắn lại chìm đắng vào việc tu luyện...
Có điều, quá trình tu luyện của hắn diễn ra không quá suôn sẻ, tuy pháp lực trong người đã trở về tới trạng thái đỉnh, nhưng nguyên thần và tỉnh huyết lại lành cực kỳ chậm. Dù trong không gian của bình Càn Khôn có vô số thiên tài địa bảo cũng chẳng thể bù đắp nổi phần nguyên thần và tinh huyết mà hẳn đã mất đi.
Dương Bách Xuyên cảm thấy rất bất lực.
Hắn có dự cảm rằng nếu không khôi phục được, có thể sẽ như chim Thần Ma đã nói, cả đời này hẳn không còn duyên phận gì với Tiên đạo nữa, thậm chí cái chết chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng vì con, Dương Bách Xuyên tuyệt đối không hổi hận.
Về bản chất, hẳn là một người luôn đặt tình thân, Tình bạn lên hàng đầu.
"Có lẽ đây cũng là kiếp của ta, Thành Tiên kiếp chăng?"
Hắn nhủ thầm trong lòng, sau đó tiếp tục nhầm mắt lại tu luyện. Hiện tại, hẳn chẳng muốn nghĩ nhiều làm gì nữa, chỉ hy vọng có thể tích lũy thêm chút sức mạnh cho tương lai, khi mà nhóm Tử Hoàng đã đào xong đường hầm.
Con của hắn, tự hắn sẽ cứu nó ra ngoài.
***
Ba mươi năm sau, Tử Hoàng chạy tới báo cáo: “Thánh chủ, đào thông rồi, đúng như những gì ngài từng nói, bên dưới lòng đất cách mặt đất ba mươi nghìn dặm có một dòng sông Dung Nham, bên kia bờ sông là một tòa cung điện khổng lồ, có điều bốn phía lại được một kết giới vô cùng mạnh bảo vệ.
Nghe Tử Hoàng hồi báo, Dương Bách Xuyên bỗng mở bừng hai mắt, đứng bật dậy, nói: “Đi.”
Mười ngày sau, dưới sự chỉ dẫn của Tử Hoàng, Dương Bách Xuyên và ba nghìn thuộc hạ cũng như yêu có tu vi Phi Thăng cảnh đã tới được nơi mà trận pháp Thiên Cơ từng nhắc tới.
Nhìn dòng sông Dung Nham và toà cung điện khổng lõ trước mặt xem, thật sự không khác những gì diễn ra trong trận pháp Thiên Cơ chút nào.
“Bẩm Thánh chủ, bọn thuộc hạ cũng đã thử tấn công nhưng kết giới đó quá mạnh, không tài nào phá nổi” Sau khi đào thông đường hầm, Chuột Vương vẫn luôn nán lại đây, tìm cách phá hủy kết giới, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ ý đã biết: "Mọi người vất vả rồi..."
Hiện tại, giọng của hẳn cũng đã biến đổi, nghe có vẻ già cả lảm, có thể nói là ông già hàng thật giá thật.
Chuột Vương hoảng loạn: “Do thuộc hạ quá vô dụng, không phá nối kết giới.”
Dương Bách Xuyên phất tay, bảo: “Không phải lỗi của mọi người, kết giới này thật sự rất kỳ lạ."
Kế tiếp, Dương Bách Xuyên lại ra lệnh: “Mọi người tập trung tấn công kích.”
Cung điện nằm ở bên bờ đối diện của dòng sông Dung Nham, muốn tới được đó phải tốn tầm một ngày, hơn nữa bên ngoài còn có kết giới bảo vệ.
'Vê phần sông Dung Nham, không chỉ lớn mà nhiệt độ cũng rất cao, Dương Bách Xuyên cảm thấy còn nóng hơn cả ngọn lửa tím của tiểu Phượng Hoàng.
“Ầm ầm ầm..."
Tạm thời không cần quan tâm đến những việc này, Dương Bách Xuyên ra lệnh cho tất cả mọi người đồn hết sức tấn công lớp kết giới trước xem sao.
Nhưng thật bất ngờ, ba nghìn đại yêu và Tu Chân giả Phi Thăng cảnh tấn công cùng một lúc lại chẳng có chút tác dụng nào,
Đây là đã có thêm Dương Bách Xuyên và bốn yêu Hắc Hồ góp sức rồi đó.
Nhìn kết giới nhấp nhô như sóng gợn trước mặt, Dương Bách Xuyên khẽ cau mày.
Đúng lúc này, chim Thần Ma lại chẳng biết lựa thời cơ mà mở miệng chê bai: “Đúng là một đám yếu nhớt, đây là kết giới do lực Địa Tâm ngưng tụ mà thành, chỉ bằng mấy con gà bệnh các ngươi mà cũng đòi phá hủy nó hả, nực cười, ha ha ha.”
Tiếng cười nhạo báng của chim Thần Ma đã chọc giận những người bên cạnh Dương Bách Xuyên, họ chỉ hận không thể xông lên xé rách miệng nó ra. Có điều con chim kỳ lạ này cứ bám riết bên người Dương Bách Xuyên hoài, cộng thêm tuy thường xuyên khiêu khích Dương Bách Xuyên, nhưng Dương Bách Xuyên lại chẳng làm gì nó, thế là mọi người đành phải nhịn xuống.
Lần này cũng vậy, sau khi nghe chim Thần Ma nói xong, Dương Bách Xuyên không hi tức giận, còn quay sang hỏi: "Ngươi có biện pháp hả? Nói nghe thử.”