Nghe đến đó, đầu óc Dương Bách Xuyên trống rỗng.
Bạch Long Bạch Phượng!
Năm đó chính hắn đã đặt hai cái tên này.
Nhưng...
Hắc Hồ lại nói hai vượn trắng thành niên đã chết?
Ý là vợ chồng Bạch Khởi đại ca đã chết?
Hai đứa con của bọn họ còn sống, Bạch Long Bạch Phượng còn sống.
“Bọn.. Bọn họ chết như thế nào? Hiện tại đôi tiểu vượn trắng kia ở đâu?" Dương Bách Xuyên run tẩy hỏi
Hắc Hồ bị sát ý trên người Dương Bách Xuyên dọa sợ, nhưng nàng ta cũng nghe ra có vẻ vượn trắng rất quan trọng với Dương Bách Xuyên, vội vàng nói: “Bọn họ ở..”
Lúc này Hắc Hồ biết cảm xúc của Dương Bách Xuyên không ổn định nên không dám dong dài, nói thẳng vào trọng điểm luôn.
Sau khi Dương Bách Xuyên nghe xong mới biết được gia định Bạch Khởi đại ca bị một yêu ma người sói tai họa, hiện tại Bạch Long Bạch Phượng đang ở trong núi của Hắc Hồ. Dù sao Hắc Hồ cũng là Yêu tộc, có lòng đồng tình với bất cứ Yêu tộc nào, đương nhiên nơi thống trị của nàng ta cũng lớn, có mạch khoáng, cũng yêu cầu các loại tiểu yêu đại yêu đi đào quặng, sưu tập thiên tài đại bảo cho nàng ta.
Nói trắng ra hiện tại Bạch Long Bạch Phượng đang làm thợ mỏ trong địa bàn của Hắc Hồ.
Dương Bách Xuyên hít sâu bình tính lại, hiện tại hắn chỉ nghĩ nhanh chóng đi tìm Bạch Long Bạch Phượng, hắn sẽ không hoàn toàn tin lời của Hắc Hồ nhưng nàng ta cũng không dám lừa hắn.
Sau đó Dương Bách Xuyên nhìn về phía Lục Nhĩ: “Lục Nhĩ đại ca, nên xử lý bốn người bọn họ như thế nào?”
“Ngươi quyết định đi, mặc dù mấy trăm năm nay bọn họ đuổi giết ta, nhưng nguyên nhân là ta đánh cướp thiên tài địa bảo trong động phủ của bọn họ cho nên tu vi khôi phục mơi nhanh, nói đi nói lại do ta nợ bốn yêu nhân quả cho nên tha cho bọn họ một mạng đi” Lục Nhĩ nói.
“Được, nếu đã vậy có thể tha cho bốn yêu các ngươi... Nhưng Vân Môn Tiên Cảnh còn thiếu bốn yêu tình quét rác, lần này ngươi chém giết huynh đệ chúng ta, cần phải gánh vác phần nhân quả này, cho nên có thể hiểu ý của ta chứ?” Dương Bách Xuyên phân rõ ân oán, cũng sẽ không dễ dàng tha cho bọn họ.
Tu vi của tứ đại yêu đều là cấp bậc lão tổ Tán Tiên, Vân Môn ở Tu Chân giới không có đại yêu có thực lực này, nếu có nhận bốn đại yêu đến Vân Môn gác cổng là tốt nhất.
Bốn yêu nghe thấy Dương Bách Xuyên nói vậy, tự nhiên hiểu Dương Bách Xuyên có ý gì, hắn đang muốn cướp đoạt tự do của bọn họ.
Nhưng không còn cách nào khác.
Có thể tu luyện đến trình tự này đều không phải hạng người đơn giản, đều hiểu rõ lợi và hại.
Sau đó bốn yêu liếc nhau, cùng quỳ xuống nói: “Ta nguyện đi theo làm tùy tùng cho chủ nhân, nguyện dọn dẹp càn khôn cho Vân Môn, gác đại môn Tiên Cảnh, xin chủ nhân nhận lấy tỉnh phách của chúng ta”
Nói xong giữa trán của bốn yêu bay ra tinh huyết bản mạng, bay về phía Dương Bách Xuyên.
Đây là mạch máu của bốn yêu, tương đương giao tính mạng của bản thân cho Dương Bách Xuyên.
“Đứng lên đi, dẫn chúng ta đi tìm vượn trắng” Dương Bách Xuyên hài lòng nói
Lúc này Lục Nhĩ lên tiếng: “Xuyên Tử, ta phải trở lại Tiên giới, cần phải đi làm một số chuyện, bây giờ đã thu phục xong đảo Tán Tiên, với tu vi hiện tại của ngươi, sợ rằng ở Tu Chân giới không ai có thể thương được ngươi, huynh đệ chúng ta gặp lại ở Tu Chân giới”
Dương Bách Xuyên sửng sốt, hẳn biết Lục Nhĩ sẽ rời đi, nhưng lại không nghĩ rằng nhanh như vậy, nhưng nghĩ lại cũng có thể thông cảm, mỗi người đều có con đường riêng của bản thân mình.
Hãn cũng không phải loại người làm ra vẻ, ôm quyền nói: "Vậy đại ca đi đến Tiên giới trước, sau này đến Tiên giới ta sẽ tìm kiếm đại ca”
“Ta đi đây ~ đến Tiên giới ngươi ta sẽ tự có thể gặp lại”
Nói xong Lục Nhĩ Mi Hầu phi người lên, hóa thành một đạo kim quang, ngay sau đó Thiên Môn phía chân rời mở ra, nhảy vào biến mất không thấy.
Dương Bách Xuyên sờ một sợi lông khi còn sót lại sau tai, hơi ngẩn người, có chút buồn bã.
Sư phụ và con khỉ lần lượt rời đi làm hẳn có chút không tha.
Nhưng cũng biết đây là tu luyện giả, phân phân hợp hợp, sinh ly tử biệt thường xuyên xảy ra
Sau đó hắn thu hồi cảm xúc, bảo Hắc Hồ dẫn đường đi tìm Bạch Long Bạch Phượng.
....
Ba ngày sau, trên địa bàn hoang dã của Hắc Hồ, trong ngọn núi mạch khoáng thạch lớn.
Dương Bách Xuyên đỏ mắt nhìn một đôi vượn trắng xám xịt, cả người bọc bùn đất đi xuyên qua mạch khoáng.
“Bạch Long... Bạch Phượng..."
Dương Bách Xuyên đứng xa run rẩy kêu to, trong đầu hiện lên hình ảnh đôi vượn trắng nhỏ nằm trong lòng ngực của hắn năm đó.
Lúc này bọn họ và rất nhiều yêu tu bị người trông giữ, đi xuyên qua khu khoáng thạch, dùng móng vuốt sắc bén đào khoáng thạch.