Mặc dù lão đầu nói chuyện rất tự tin, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn lo lắng, đợi khi lão đầu ra khỏi bình Càn Khôn, liệu có biến cố nguy hiểm gì không?
Lo lắng thì lo lắng, nhưng chuyện cũng đã thành.
Bây giờ hắn chỉ có thể cầu nguyện cho tất cả mọi chuyện đều thuận lợi cho lão đầu.
Sức nóng và quang mang trên cánh tay trái của hẳn ngày càng mãnh liệt, hẳn biết lão đầu sắp bắt đầu.
“Ầm ầm..."
Một âm thanh ngột ngạt vang lên trong cơ thể, nói chính xác, nó được phát ra từ vị trí của bình Càn Khôn trên cánh tay trái.
Khắc tiếp theo, kim quang vạn trượng bùng lên từ cánh tay trái của hắn.
Kim quang chói mắt khiến Dương Bách Xuyên vô thức nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, hắn phát hiện kim quang trên cánh tay trái của mình tạo thành một cánh cửa, một bóng người bước ra khỏi cổng.
Toàn thân áo trắng, tiên phong đạo cốt..
Đó là người mà hắn nhìn thấy trong mộng khi hắn ngất xỉu ngay sau lần đầu tiên tiếp xúc với bình Càn Khôn.
Sư phụ Vân Thiên Tà.
Ông giống hệt người mà hắn thấy trong mộng, phiêu dật không dính bụi trần, giống như một bông sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn
Trong lòng mọi người đều có một Tiên nhân trong mộng, hình tượng của lão đầu lúc này đáp ứng tiêu chuẩn tam quan của hắn.
Ông chính là Tiên trong lòng Dương Bách Xuyên.
“Lão già đáng... Sư phụ”
Theo bản năng Dương Bách Xuyên muốn gọi một tiếng lão đầu, nhưng khi đến miệng lại không thể nói ra, đối mặt với một Tiên nhân không nhuốm bụi trần như vậy, Dương Bách Xuyên cảm thấy gọi ông là lão già đáng chết chính là một loại khinh bi, gọi sư phụ vẫn tôn trọng hơn.
“Thằng nhóc thúi, con tự giải quyết cho tốt, sư phụ đi đây..."
Một Vân Thiên Tà nhìn như không dính hồng trần, vừa mở miệng ra nói một lời với Dương Bách Xuyên, hình tượng của ông trong đầu Dương Bách Xuyên lập tức sụp đổ.
Hỗn trướng, thằng nhóc thúi, ngu ngốc, v.v., đều là mấy câu mắng ngoài miệng của lão đầu đối với hắn, nhưng tại thời điểm này, chúng thực sự lạc nhịp với hình tượng Tiên nhân phiêu dật của ông.
Không đợi Dương Bách Xuyên lên tiếng, đã nhìn thấy lão đầu vèo một cái hóa thành một đạo bạch quang rồi tiến vào cung Chí Tôn.
"Lão..."
Dương Bách Xuyên hô lên, chỉ trong chớp mắt, lão đầu đã biến mất dạng.
Có đại trận tồn tại trong cung Chí Tôn, nhưng lại không mảy may có dị động.
“Quả nhiên là đạo tràng của lão đầu mà..” Dương Bách Xuyên lẩm bẩm
Ánh mắt hẳn vẫn luôn nhìn về phương hướng của cung Chí Tôn, hẳn cũng không biết lão đầu sau khi tiến vào có trở ra hay không, đúc lại Tiên thể như thế nào, có khó khăn không, hay là nói có thể thành công hay không.
Dù sao cũng là sư phụ, hẳn làm sao có thể không lo lắng?
Mặc dù hắn không giúp được gì, lão đầu cũng nói chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng cũng không ngăn cản hắn lo lắng cho sư phụ của mình.
Ban đầu, hẳn nghĩ rằng việc đúc lại Tiên thể cho lão đầu sẽ là một chuyện khó như lên trời, nhưng bây giờ xem ra không sao rồi, thậm chí có thể nói là cực kỳ bình thản.
Hắn chỉ đơn giản là đưa lão đầu đến cổng của cung Chí Tôn, sau đó ông sẽ tự mình đi vào.
Lúc này, Dương Bách Xuyên cảm thấy mình giống như một người hộ tống thời cổ đại, chỉ có trách nhiệm đưa lão đầu đến nơi được chỉ định và hoàn thành nhiệm vụ.
Không có chút cảm giác tồn tại nào ~
Hoặc là không tiến vào cung Chí Tôn để giúp đỡ, hắn luôn cảm thấy có chút thua thiệt đối với lão đầu, cũng cảm thấy việc lão đầu đúc lại Tiên thể không quá chân thật, không hề có động tĩnh gì, bình thản như nước.
Trong lòng hắn vừa nghĩ vậy, ngay khắc tiếp theo cung Chí Tôn bất ngờ xảy ra chuyện.
“Rầm rầm rầm...”
“Keng keng keng..."
“Rắc rắc.."
“Phù phủ phù..."
Lúc này trời đất như đang quay cuồng.
Từ trong cung Chí Tôn, một đống âm thanh định tai nhức óc vang lên.
Sấm sét vang dội, cưỡng phong gào thét, thậm chí có tiếng chuông lanh lảnh.
Phía trên cung Chí Tôn, sấm sét hội tụ và hình thành, mây mù che khuất bầu trời...
Thiên địa dị tượng bộc phát ngay trên đỉnh núi Chí Tôn.
'ào một thời khắc, một vệt kim quang bay ra từ cung Chí Tôn.
“Gâu gâu..”
Trong lòng Dương Bách Xuyên hơi động: "Vượng Tử.
“Gâu gâu gâu.."
Kim quang từ xa mà đến gần, sau một phút Dương Bách Xuyên nhìn thấy rõ ràng, quả nhiên là Vượng Tử.
Vượng Tử vẫn còn sống, có lẽ nó bị lão đầu ném ra khỏi cung Chí Tôn.
Mặc dù mấy trăm năm không gặp nhưng Vượng Tử vẫn có thể nhận ra hắn.
Vượng Tử vô cùng hưng phấn sủa loạn, còn có chút chua xót.
Nó bay vào trong lòng Dương Bách Xuyên, nghẹn ngào mà gọi.
Dương Bách Xuyên cũng thổn thức, hẳn nghe kể lại mà vô cùng phẫn nộ, kinh lịch của Vượng Tử trong những năm qua hắn là khổ sở nhất trong số các Linh thú.
May mắn là nó vẫn còn sống...
“Gâu gâu... áu áu áu...."
Đôi mắt của Lục Nhĩ Mi Hầu bên cạnh chưa từng rời khỏi Dương Bách Xuyên, ánh mắt vô cùng phức tạp, cũng không phải là chuyện đã xảy ra với Dương Bách Xuyên trước đây, lúc này, nó nhìn thấy một con linh khuyển từ cung Chí Tôn nhào vào lồng ngực Dương Bách Xuyên mà khóc, Lục Nhĩ cũng thở dài
Dương Bách Xuyên đối với Yêu tộc rất tốt, không giống với những người tộc khác.
Trước khi Dương Bách Xuyên nói muốn làm huynh đệ với nó, Lục Nhĩ xem thường, nhưng lúc này, Lục Nhĩ tin những gì Dương Bách Xuyên nói là sự thật.