U phóng toàn bộ cảm tr ra ngoài, cảm nhận sự khác thường của thiên địa xung quanh. Hắn ta biết trong tình huống hai bên không nhìn thấy nhau, lực cảm trí là mấu chốt thẳng bại, hay gọi là nhạy cảm với thiên địa tự nhiên càng thích hợp hơn.
Chỉ căn cảm nhận được một chút dao động thì hắn ta tin chắc rằng mình có thể lập tức đả thương Dương Bách Xuyên, thậm chí đánh chết.
U cho rằng trên thế gian không có mấy người nhạy cảm với vạn vật tự nhiên trong thiên địa có thể so với hẳn ta.
Bởi vì chỗ tinh diệu nhất trong pháp thuật thần thông Vạn Tượng của hẳn ta chính là lực cảm tri đối với vạn vật.
Vì vậy sau nỗi kinh ngạc và chấn động ban đầu, U đã bình tĩnh lại, cẩn thận cảm trí sự biến hóa của sự vật xung quanh, hay nói chính xác hơn là đi tìm chỗ ẩn thân của Dương Bách Xuyên.
Về phần Dương Bách Xuyên, hiện tại hắn vô cùng dày vò.
Bởi vì hẳn cũng không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào.
Hắn cũng phóng toàn bộ cảm tri để cảm tri sự tồn tại của đối phương, nhưng không có kết quả.
Dương Bách Xuyên nhìn bảy Tán Tiên từ đẳng xa, thật ra lúc này hắn rất muốn lao tới giết chết mấy Tán Tiên ngoài sáng này.
Nhưng Tán Tiên đang ẩn thân trong tối mang lại cho hẳn cảm giác đối phương là u linh, là một quả bom hẹn giờ.
Dương Bách Xuyên không dám manh động chút nào, bởi vì hẳn biết trong điều tình cảnh như nhau, một khi hẳn hành động thì nhất định sẽ bị Tán Tiên trong tối tìm ra.
Mặc dù hắn tin tưởng mình sẽ không bị phát hiện, nhưng dù sao đổi phương cũng là cao thủ lục chuyển hậu kỳ, ngay từ đầu Dương Bách Xuyên đã e ngại Tán Tiên trông giống thiếu niên kia, bởi vì trực giác mách bảo hắn đối phương rất nguy hiểm.
Hơn nữa, trước đó mấy Tán Tiên nói chuyện với nhau, Dương Bách Xuyên lờ mờ nhìn ra hình như thiếu niên Tán Tiên là người đứng đầu đám Tán Tiên này, các Tán Tiên khác gọi hắn ta là U.
Hiện giờ Tán Tiên tên U mang lại cho hắn áp lực rất lớn.
Sau khi ẩn thân kỹ, Dương Bách Xuyên không nhúc nhích.
Hắn tin rằng lúc này U cũng nghĩ giống hắn, đều đang tìm kiếm cơ hở của đổi phương, sau đó tất nhiên là kết quả một kích lấy mạng.
Vì vậy Dương Bách Xuyên không dám manh động.
Vả lại hẳn biết sư phụ nói rất đúng, thần thông ẩn thân của U mạnh hơn, cao cấp hơn ẩn thân nhờ bộ đồ. bảy màu của hẳn. Nói cách khác, hai bên không cùng đẳng cấp.
Ẩn thân của người ta là thần thông, tu pháp môn, linh hoạt đa dạng, được gọi là Vạn Tượng, cái gì cũng. có.
Còn bộ đồ bảy màu của hắn suy cho cùng chỉ là pháp khí, so ra thì nó cứng nhắc hơn, không có tính linh hoạt.
Hiện tại hẳn chỉ có thể trông cậy vào sư phụ tìm ra chỗ ẩn thân của U.
“Sư phụ đã tìm được vị trí của U chưa?" Dương Bách Xuyên hỏi trong lòng.
Vân Thiên Tà trả lời: "Thằng nhóc thúi vội gì chứ, con tưởng thần thông Vạn Tượng chỉ có tác dụng ẩn thân thôi à? Đó là thần thông dung hợp vạn vật đó, không dễ tìm kiếm như vậy đâu. Thế này đi, con phóng ra chút xíu khí tức, như vậy thì vi sư có thế truy lùng tung tích của hẳn ta, giống như khoa học định vị gì đó trên Trái Đất của các con hồi xưa ấy, nếu không làm vậy thì khó tìm lầm. Thời gian dài thằng nhóc con sẽ bị hắn ta tìm ra trước, đến lúc đó thì nguy.
Hiện tại hai người đều đang trong trạng thái ẩn thân, khí tức thu hồi đến cực hạn, rất khó tìm được đối phương. Nhưng con dùng pháp khí ẩn thân, quá cứng nhắc; trong khi đối phương sử dụng thăn thông pháp môn, linh hoạt đa dạng; chắc chắn một lúc nữa hắn ta có thể tìm ra thẳng nhóc con. Vì vậy thời gian quý giá, chúng ta không thể ngồi im chờ chết. Bây giờ con phóng ra chút xíu khí tức đi.
Dương Bách Xuyên nghe sư phụ nói xong, suýt thì nhảy dựng lên. Hẳn nào còn không rõ lão già chết tiệt muốn hắn làm mồi nhử chứ?
Hân lập tức mắng to: "Lão giả chết tiệt, chẳng phải người nói là có cách tìm ra đối phương ư, sao còn bảo con làm mồi nhử? U là người đứng đầu trong Tán Tiên, thực lực mạnh mẽ. Nếu hắn ta phát hiện ra con thì không chừng sư phụ sẽ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đấy. Người nghĩ thế quái nào vậy?”
"Thằng nhóc thúi, có khoa trương đến thế không hả? Có vi sư ở đây, con có thể mất mạng chắc? Cùng lắm là bị thương chút thôi, không chết được. Chẳng phải vi sư đã nói rồi sao, thời gian dài người chịu thiệt chính là con. Có muốn làm mồi nhử hay không, con tự quyết đi, hừ” Vân Thiên Tà mắng.
Dương Bách Xuyên: "Người... Xem như người lợi hại..."
Tên họ Dương nào đó biết sư phụ nói đúng, hắn thật sự phải làm mồi nhử.
Không làm không được, sư phụ đã vò mẻ không sợ nứt, chiếu tướng hắn một quân.
Hắn có thể làm gì đây?
Tên họ Dương nào đó cũng rất bất lực.
Chỉ có thể nghe theo.
Nhưng điều mấu chốt khiến hẳn buồn bực là lão già chết tiệt bảo hẳn làm mồi nhử nhưng không thể giải quyết U luôn một lần, mà chỉ có thể xác định vị trí Uẩn thân trong tối.
Cho nên Dương Bách Xuyên rất buồn bực, hắn chưa từng chịu nhiều thiệt thòi như vậy.