“Một đám tiểu bối không biết trời cao đất dày, nói với bọn họ cũng chỉ vô ích, cứ thẳng tay giết là xong, làm như còn có thể khiến trời sụp ấy, giết đi.."
Lúc này một người đàn ông cường tráng trông giống như một tháp sắt lên tiếng, hiển nhiên hắn ta là một kẻ tính tình nóng nảy.
Một chữ “giết” được thốt ra, tên đàn ông này xuất thủ trước, bước ra một bước, ngay tức khắc hẳn ta đã xuất hiện bên cạnh Dương Bách Xuyên, trong tiếng gầm rú, nằm đấm lớn như nồi đất đấm thắng về phía mặt của Dương Bách Xuyên.
Nhìn thấy tên to con đánh một quyền tới, đồng tử của Dương Bách Xuyên đột nhiên co rụt lại
Thực lực của những Tán Tiên có tu vi lục chuyển hậu kỳ đúng là không tầm thường, cái gọi là nhìn thoáng qua một đốm là biết toàn bộ thân báo chính là thế này, nhìn tên đàn ông to lớn như một tháp sắt, chỉ mới bước một bước mà không hề sử dụng một chút pháp lực nào đã có thể lập tức xuất hiện trước mặt hắn như là dịch chuyển tức thời, Dương Bách Xuyên liền biết Thập Đại Tán Tiên hoàn toàn vượt xa cấp bậc của Vạn Thái Cực.
Mặc dù nghe có vẻ chỉ chênh lệch hai cảnh giới, nhưng nói một cảnh giới cũng như cách một tầng trời cũng không hề sai.
Sơ kỳ so với trung kỳ, trung kỳ so với hậu kỳ, hậu kỳ so với đại viên mãn, mỗi một bậc đều là sự chênh lệch rất lớn về thực lực.
Nhất là đối với những tu sĩ ở cấp bậc này càng thêm rõ ràng.
Toàn thân Dương Bách Xuyên lóe lên quầng sáng sặc sỡ, thúc giục Thất Thải Bảo Y, hừ lạnh một tiếng, hắn cũng giơ lên nắm đấm đánh tới tên đàn ông to con kia.
Hắn không sử dụng sức mạnh thần hồn của lão đầu, hắn cũng muốn thử xem liệu mình có thể cứng đối cứng với Tán Tiên lục chuyển hậu kỳ chỉ bằng thực lực của chính mình hay không, hoặc là nói sự chênh lệch là bao nhiêu?
Hai quyền va chạm nhau!
“Ầm.."
“Rắc.."
Trong bầu không khí ngột ngạt xen lẫn tiếng xương cốt đứt gãy.
Nhưng lại không phân biệt rốt cuộc là xương của ai gãy?
Trong mắt mấy tên Tán Tiên ở bên ngoài đấu trường, hững gì bọn họ nhìn thấy chính là sau khi hai người va chạm với nhau, mỗi người lui về phía sau ba bước.
Tựa hồ cũng không biết là bên nào chịu thiệt, nhưng âm thanh giòn tan của xương gãy chắc chắn là sự thật, bọn họ có thể phân biệt rõ ràng, trong hai người chắc chẩn có một người chịu thiệt thòi.
Là Dương Bách Xuyên hay là gã đàn ông to con kia?
Nhìn qua thì cả hai đều tự mình lùi ba bước rút lui, cả hai ngang nhau bất phân thắng bại, nhưng thực ra cũng không phải.
Ánh mắt của chín vị Tán Tiên ngay tức khắc nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, bọn họ chỉ cần nhìn một chút chỉ tiết liền biết.
Thấy cánh tay phải của Dương Bách Xuyên hơi run rẩy, còn tên đàn ông to lớn kia chỉ hơi ngạc nhiên mà thôi.
Cuối cùng, rõ ràng là Dương Bách Xuyên thua, tên đàn ông đã thắng.
Nhưng chín vị Tán Tiên không hề vui mừng chút nào.
Bởi vì Dương Bách Xuyên là một Tu Chân giả, tu vi của Dương Bách Xuyên là Phi Thăng Cảnh đại viên mãn, tương đương với một Tán Tiên tam chuyển đỉnh phong.
Mà tên đàn ông to lớn kia thì sao?
Hân ta là cao thủ Tán Tiên lục chuyển hậu kỳ - một trong các Tán Tiên của đỉnh núi Tam Thập Lục Đại bọn họ.
Sự chênh lệch giữa hai người là bao nhiêu chứ?
Cách nhau hẳn ba “đại cảnh giới”, dưới sự chênh lệch bực này, Dương Bách Xuyên cứng đối cứng với tên đàn ông to lớn kia cũng chỉ mới gãy xương mà thôi.
Tên đàn ông kia thực sự được tính là thắng sao...?
Dương Bách Xuyên thua ư?
Trong lòng chín vị Tần Tiên sôi trào.
Trước đó bọn họ bị mấy cỗ yêu khí cường đại làm kinh động, hơn nữa còn bị khí tức trùng thiên làm hoảng hốt, nhưng khi kiểm tra thì mới phát hiện chính là Dương Bách Xuyên đang đánh nhau với mấy chục Tán Tiên, thậm chí còn giết chết những Tán Tiên ngũ chuyển kia.
Lúc đó, bọn họ đều vô cùng chấn kinh, còn nhận được lời cầu cứu trước khi chết của những Tán Tiên hậu bối kia.
Trong số hơn năm mươi Tán Tiên kia, tất nhiên là sẽ không thiếu hậu bối thân cận của mười vị Tán Tiên bọn họ, từng người họ lần lượt ra khỏi núi.
Bọn họ được xem như là sự tồn tại mạnh mẽ nhất trong ngọn núi này, nếu không tính một một vài vị lão tổ.
Hành động giết chết mấy chục Tán Tiên của Dương Bách Xuyên chính là hành vi của ma đầu trong mất bọn họ.
Giống như Dương Bách Xuyên đã từng mắng, bọn họ hoàn toàn không cân nhắc bất cứ lý do gì, cũng không nghĩ xem là ai đúng ai sai, sau một thời gian dài cao cao tại thượng khiến bọn họ đã thành thói quen nhìn từ trên cao xuống mà phán xét.
Bọn họ rời khỏi núi căn bản chỉ là muốn giết Dương Bách Xuyên.
Đương nhiên, mấy lão bất tử tu luyện đã nhiều năm này là đám xem trọng mặt mũi nhất, mặc dù cả mười người đều ra ngoài gây phiền phức cho Dương Bách Xuyên, nhưng bọn họ cũng không đến mức không biết xấu hổ mà xông lên cùng lúc.
Bọn họ muốn giữ mặt mũi, nếu không thì vừa rồi bọn họ đã cùng tên kia xông lên giết chết Dương Bách Xuyên.
Trong mắt bọn họ, mặc dù Dương Bách Xuyên có thể giết chết mấy chục Tán Tiên ngũ chuyển, có vẻ rất mạnh nhưng trong mắt bọn họ thì cũng chỉ có thế, thậm chí còn cho rằng Dương Bách Xuyên có thể giết chết mấy chục Tán Tiên là nhờ mấy yêu tu bên cạnh hắn chứ không phải là một mình hẳn có thể giết đám người kia.