Cùng lúc đó, Vạn Thái Cực và tiểu Phượng Hoàng đang giao chiến ở một bên khác.
"Chiếp..."
Đối mặt với cú bắt của Vạn Thái Cực, tiểu Phượng Hoàng lập tức thét dài, sau đó phun ra ngọn lửa màu tím. Nàng nhớ lời dặn của Mai tỷ, đánh nhanh đừng nương tay, có thể giết nhanh gọn lẹ trong một lần là tốt nhất.
Vì vậy tiểu Phượng Hoàng dứt khoát phun ngọn lửa màu tím đốt Vạn Thái Cực.
'Đương nhiên Vạn Thái Cực không phải đèn cạn đầu. Mặc dù ông ta là Tán Tiên lục chuyến sơ cấp, nhưng còn có một tọa kỵ Hổ Răng Kiếm cường đại, hai người hợp sức có thể so với Tán Tiên lục chuyển trung kỳ, thực lực không thể khinh thường.
Đạo tu luyện có phân lằn ranh cảnh giới, tam, lục, cửu, thập nhị là bốn lẫn ranh lớn của Tán Tiên, vượt qua mỗi lẫn ranh thì thực lực sẽ tăng gấp bội.
Vì lẽ đó, Tán Tiên lục chuyển Vạn Thái Cực vẫn có thực lực.
Nhưng lúc này, đôi tay khổng lồ mà ông ta ngưng tụ ra và ngọn lửa màu tím của tiểu Phượng Hoàng đã chạm vào nhau.
Ầm ầm...
Trong tiếng vang nặng nề, chỉ thấy sau khi đôi tay khổng lồ ngưng tụ từ pháp lực tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt và ngọn lửa màu tím của tiểu Phượng Hoàng và đụng vào nhau, mặt Vạn Thái Cực lập tức biến sắc, chỉ thấy đôi tay tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt của mình bị ngọn lửa màu tím của tiểu Phượng Hoàng đồng hóa.
Thoắt cái đôi tay ngưng tụ từ pháp lực của ông ta đã bị đồng hóa, thậm chí có thể nói là bị ngọn lửa màu tím của tiểu Phượng Hoàng cần nuốt.
Điều này làm cho Vạn Thái Cực thay đối sắc mặt, cấp tốc lùi về sau.
Bởi vì ngọn lửa màu tím của tiểu Phượng Hoàng dư thế không giảm, trực tiếp tấn công ông ta.
Ông ta cảm nhận rõ nếu mình xem nhẹ thì ngọn lửa màu tím của tiểu Phượng Hoàng chắc chẩn có thể làm mình bị thương,
Đúng lúc này, Vạn Thái Cực nhận thấy trời bỗng tối sầm, sau đó ông ta cảm nhận được một luồng uy áp cường đại phủ xuống toàn bộ núi Chí Tôn.
Vạn Thái Cực đúng lúc trông thấy hai bàn tay che khuất bầu trời của Dương Bách Xuyên giáng xuống, bốn mươi tư Tán Tiên ngũ chuyển không một ai may mắn tránh thoát, cơ thể của bọn họ nổ tung, hóa thành tro giống như cỏ cây trên ngọn núi kia.
"Ôi..."
Vạn Thái Cực hít sâu một hơi, từ trước đến giờ ông ta chưa từng nghĩ tới có người có thế đập chết bốn mươi tư Tán Tiên ngũ chuyển dưới song chưởng.
Quá đáng sợ, hành động mạnh bạo như thế, thần thông cao cường như vậy, e là mấy Tán Tiên lão tổ mới làm được nhỉ?
Nhìn mặt đất nứt ra thành con hào lớn kia, một cơn ớn lạnh bò dọc lên sống lưng Vạn Thái Cực.
Lúc này trong lòng Vạn Thái Cực chỉ có một ý nghĩ: chạy!
Dương Bách Xuyên có tu vi yếu nhất trong mắt ông ta lại là người lợi hại nhất, cũng có thể nói là mấy thần thú thần điểu bên cạnh Dương Bách Xuyên không có ai yếu cả.
Vạn Thái Cực cực sốc trước thủ đoạn của Dương, Bách Xuyên. Lúc này ông ta đang phân tâm, mà phân tâm ất chịu thiệt.
Bởi vì một ngọn lửa của tiểu Phượng Hoàng đã đốt lên người ông ta.
"Á!"
Vạn Thái Cực hét lên thảm thiết.
Nếu ông ta không phân tâm thì có thể tránh thoát ngọn lửa dư ba này của tiểu Phượng Hoàng, nhưng, đúng lúc bên kia Dương Bách Xuyên ra tay với bốn mươi tư Tán Tiên, động tĩnh rung trời khiến Vạn Thái Cực phân tâm, kết quả là lăn này Vạn Thái Cực bị ăn hành.
Ngọn lửa màu tím của tiểu Phượng Hoàng không phải đùa, vô cùng bá đạo.
Tuy chỉ là dư ba, nhưng lần này cũng đủ khiến Vạn Thái Cực nếm trải cảm giác bị lửa Phượng Hoàng thiêu đốt.
Trong tiếng hét thảm thiết, Vạn Thái Cực lại bắt đầu hoảng loạn vì không thể dập tắt ngọn lửa màu tím trên người mình.
Cho dù ông ta dùng địa nguyên Tán Tiên dập lửa cũng vô dụng, trái lại còn cảm thấy lực lượng của mình bị ngọn lửa màu tím cần nuốt.
Lần này Vạn Thái Cực sợ rồi.
Ông ta càng không dám ở lại. Một khắc trước trong đầu còn nghĩ phải bắt một con Phượng Hoàng tu luyện, nhưng bây giờ ông ta đã quảng ý nghĩ ấy lên chín tầng mây.
Vèo! Vạn Thái Cực chịu đựng ngọn lửa không thể dập tắt trước ngực, chạy thoát thân.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng thét dài vang lên bên tai ông ta.
"Chít!"
Vạn Thái Cực chỉ cảm thấy mắt hoa lên, hình như có ánh sáng vàng lấp lánh lóe lên.
Một giây sau, ông ta cảm thấy cổ lành lạnh.
Phụt!
Vạn Thái Cực lơ lửng giữa không trung, nghe thấy âm thanh phụt nước dưới áp lực mạnh.
Sau đó ông ta mở to mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ ánh sáng vàng vừa nãy là gì. Không có bất cứ sóng linh lực nào vậy mà có thể đến gần ông ta, mấu chốt là nó chỉ kề sát cổ ông ta một thoáng rồi biến mất ngay, tốc độ còn nhanh hơn một Tán Tiên lục chuyển như ông ta, không thấy rõ.
Đó là con chồn bên cạnh Dương Bách Xuyên, nó giang hai cánh bay giữa không trung, chặn trước mặt ông ta.