Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3935




Khí tức của đòn kiếm này khiến Tán Tiên của Thiên Kiếm Sơn cảm thấy khiếp sợ, vẻ mặt gã ta chợt thay đổi, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở chết chóc.

Tần Tiên Thiên Kiếm Sơn cảm thấy cực kỳ áp lực, lúc này gã ta biết không thể giữ sức nữa, nếu không bản thân sẽ chết, thậm chí gã ta biết cho dù tung hết sức lực cũng chưa chắc có thể đỡ được đòn kiếm này của Dương Bách Xuyên.

Trong lòng gã ta thầm nghĩ vậy, động tác trên tay vẫn không ngừng nghỉ một tí nào. Lúc đối mặt với đòn tấn công của Dương Bách Xuyên, gã ta phun một ngụm máu lên kiếm của mình.

“Phụt...”

Ngay sau đó gã ta thôi thúc pháp lực và thần hồn của mình, gào thét với đôi mắt đỏ ngầu: "Thượng Thiên Kiếm——Trảm Long!"

Đây là thần thông chiến kỹ cao nhất trên con đường kiếm đạo của gã ta, cũng là đòn kiếm mạnh nhất trước khi gã ta đạt được uy lực cao nhất trên quy tắc kiếm đạo.

Đồn kiếm vừa tung ra, trên lưỡi kiếm tràn ngập ánh sáng đỏ rực chói lọi, đồng thời biến thành kiếm khí dài tận vài trượng đánh về phía Dương Bách Xuyên.

“Rầm ầm~"

Lần này cả hai đối chọi kiếm khí, gây nên tiếng nổ kinh thiên động địa.

Sau khi kiếm khí của hai người va chạm vào nhau, nguồn năng lượng sinh ra lập tức tản ra trong phạm vi trăm mét lấy bọn họ làm trung tâm.

Cây cỏ trong vòng trăm mét vừa rồi đã bị đứt gãy, lần này tất cả mọi thứ trực tiếp hóa thành bột phấn.

Cùng lúc đó, cả bóng dáng của Dương Bách Xuyên lẫn Tán Tiên Thiên Kiếm Sơn đều bị vâng sáng chói mắt nhấn chìm.

Trên chiến trường bụi đất bay mù mịt, không thể thấy rõ bất cứ thứ gì trong vòng trăm mét,

Tiếng động to lớn từ trận chiến của hai người bọn họ gần như vang vọng khắp núi Chí Tôn...

Đám người Vạn Linh Chân Nhân và nhóm Mai tỷ vốn đã sắp giao chiến nhưng lại bị khí thế hùng hổ toát ra từ Dương Bách Xuyên và Tán Tiên Thiên Kiếm Sơn ảnh hưởng, hai bên đồng loạt ngừng lại và nhanh chóng lùi về phía sau, tránh bị ảnh hưởng bởi trận đại chiến giữa hai người bọn họ.

Lần này cả hai bên đều ngừng tay, trên chiến trường cũng không còn tiếng động kinh thiên động địa nào nữa.

"Thứ còn sót lại chỉ có bụi đất dày đặc cuồn cuộn.

Dương Bách Xuyên và Tán Tiên Thiên Kiếm Sơn đều không thấy bóng dáng đâu cả, cho dù có dùng thần thức kiểm tra đều bị khí thế dữ dội của hai bên cản trở, căn bản không thể thấy rõ bất cứ thứ gì.

“Ca ca..."

“Chít chít ~”

Tiểu Phượng Hoàng và chồn con nhìn bụi đất cuồn cuộn trong chiến trường và lo lắng gọi người, muốn chạy vào đó để xem thử Dương Bách Xuyên như thế nào.

Sức mạnh bộc phát từ đòn tấn công này quả thật rất mạnh.

“Đừng đến đó, đệ ấy không sao đâu” Mai tỷ nói với ánh mắt sáng rực.

Giữa Mai tỷ và Dương Bách Xuyên chưa kể là phu thê đồng tâm, cho dù bởi vì quan hệ giữa bình Càn Khôn thì nàng ấy cũng có thần giao cách cảm với hắn, nàng ấy cảm nhận được hắn không có vấn đề gì.

Tiếng động thật sự rất lớn, nhưng Mai tỷ biết với bản lĩnh của Dương Bách Xuyên, hẳn không đến nỗi bị một Tán Tiên Ngũ Chuyển đánh bại. Tình huống ở một nơi bụi đất mù mịt không rõ ràng, vì vậy Mai tỷ đã ngăn cản Tiểu Phượng Hoàng và chồn con chạy vào đó.

Vẻ mặt của Vạn Linh Chân Nhân phía bên kia trở nên u ám: “Không ngờ Mã đạo hữu lại liều mạng đến vậy, xem ra chúng ta đã đánh giá thấp tên tiểu tử Dương Bách Xuyên kia”

Những người kia vốn dĩ muốn bắt Tiểu Phượng Hoàng, nhưng lại bị cản trở bởi tiếng động quá lớn từ Dương Bách Xuyên và Tán Tiên họ Mã của Thiên Kiếm Sơn, bọn họ không thể không ngừng lại. Lúc này bọn họ lại tập trung vào bóng dáng lóe qua của hai người bọn họ mới phát hiện không ngờ một tu sĩ Phi Thăng cảnh như Dương Bách Xuyên lại mạnh đến như vậy.

Hắn không hề yếu hơn bọn họ, thậm chí còn mạnh hơn tất cả những người trên chiến trường.

Phát hiện này khiến trong lòng đám người Vạn Linh Chân Nhân trở nên lạnh lẽo.

Ánh mắt của bốn người bọn họ lập tức nhìn chằm chằm vào Hùng Bạch.

Tán Tiên của Thần Phù Linh Tông nói với giọng điệu âm trầm và hung tợn: “Tên họ Hùng kia, mẹ kiếp ngươi gạt bọn ta à? Sức mạnh của Dương Bách Xuyên rất có thế đã đạt đến cấp bậc Lục Chuyển, sao lại có thể là Phi Thăng cảnh chứ?”

“Hùng lão đệ, ngươi như vậy không được đâu.

Ngay sau đó, những người kia đều nhìn Hùng Bạch với ánh mắt dữ dẫn.

“Đừng ồn ào nữa, bụi đất đã tản ra hết rồi, có chuyện gì thì lát nữa tính tiếp, bây giờ phải nghĩ cách đối phó với chuyện trước mắt đã” Vạn Nhân Chân Nhân lên tiếng ngắt lời bọn họ.

Mọi người lập tức nhìn sang chiến trường, quả nhiên bụi băm đã bay hết, để lộ bóng người của Dương Bách Xuyên và Tán Tiên Thiên Kiếm Sơn.

Nhưng vẻ mặt của đám người Vạn Nhân Chân Nhân lại nhanh chóng thay đổi

Bọn họ nhìn thấy cả hai đứng đối diện nhau, trên người Dương Bách Xuyên không có bất kỳ vết thương nào, nhưng mà... Tán Tiên Thiên Kiếm Sơn lại có một đường thẳng kéo dài từ trên trán trở xuống, trông có vẻ như bị kiếm chém đứt từ giữa trán.

“Rầm!"

Một tiếng trầm đục vang lên giữa chiến trường, sau đó Tán Tiên của Thiên Kiếm Sơn thật sự đã ngã xuống đất, hơn nữa cơ thể còn bị chia làm đôi, không còn hơi thở.

Hiển nhiên trong lần giao chiến này, Tán Tiên Thiên Kiếm Sơn đã mất mạng, cơ thể còn bị Dương Bách Xuyên chém đứt đôi.