Lúc này mặc dù Tiểu Tích Tiên đang hộc máu, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười: "Bây giờ ta đã đòi lại công đạo cho sư phụ Thần Phượng Bà Bà rồi, ta cũng không mất đi ca ca, không mất đi một người bạn.
"Muội.." Dương Bách Xuyên lúc này sao có thể không vui được chứ?
Hân không nhìn lăm người, Tiểu Tích Tiên Đường Đường vẫn như trước, vẫn là Đường Đường đó, trọng Tình trọng nghĩa, giống hệt với Dương Bách Xuyên.
Thật ra đây cũng là nguyên nhân mà hắn lựa chọn không đánh trả Tiểu Tích Tiên.
"Được rồi, duyên phận giữa ta và tộc Thần Phượng đã hết, cũng đã đến lúc phải đi rồi, ca ca, chúng ta có duyên gặp lại” Tiểu Tích Tiên vẫn tiêu sái
"Đường Đường, muội vẫn không tha thứ cho ta sao?" Dương Bách Xuyên thấy nàng ấy xoay người, nói.
"Ca ca ngốc, ha ha, ta đi đây, chúng ta có duyên gặp lại” Trong lúc nói chuyện nàng ấy nở một nụ cười với Dương Bách Xuyên, nhưng trên mặt lại có nước mất.
Nhưng lúc này Dương Bách Xuyên nhìn thấy sự trong veo trong ánh mắt của Tiểu Tích Tiên Đường Đường.
Tiểu Tích Tiên Đường Đường lóe lên rồi biến mất...
Dương Bách Xuyên nhìn bóng dáng nàng ấy rời đi, khóe miệng có ý cười, lúc này hắn đã hiểu được, Tiểu Tích Tiên đã tha thứ cho hẳn, hoặc là nói nàng ấy đã buông xung thủ hận, hoặc là nói nàng ấy đã trả hết ân nghĩa của sư phụ Thần Phượng Bà Bà.
Tha thứ cho hắn.
Nếu không chưởng thứ ba đó nàng ấy cũng sẽ. không tự đánh vào người mình.
“Có duyên gặp lại."
Dương Bách Xuyên cũng nhỏ giọng nói một câu.
"Chi chi~”
"Vân Tử~"
"Vân đại ca..."
Lúc này Tiểu Phượng Hoàng và Mai tỷ đều đi tới, quan tâm hắn.
"Ta không sao, đừng lo lắng, chúng ta trở về thôi."
Dương Bách Xuyên vừa nói vừa lau vết máu.
Nói không sao là giả, hai chưởng của Tiểu Tích Tiên đều đánh vào ngực hẳn, hắn cũng không phòng ngự gì.
Nhưng cuối cùng cũng không uổng phí, hắn và Tiểu Tích Tiên vẫn như cũ, không trở mặt với nhau.
Chẳng qua Tiểu Tích Tiên bỏ đi như vậy khiến Dương Bách Xuyên có chút mất mác, nhưng hẳn có thể thông cảm, dù sao sư phụ nàng ấy cũng đã chết, nàng ấy ở lại tộc Thần Phượng cũng là một người ngoài bởi vì không có huyết mạch Thần Phượng, ở lại không có ý nghĩa gì, không bằng rời đi.
....
Sau một đêm điều trị, vết thương của Dương Bách Xuyên đã hồi phục, sáng sớm hôm sau hắn liền tạm biệt Mai Thi Dĩnh, dẫn theo Mai tỷ, Tiểu Phượng Hoàng, Chồn nhỏ và Thiên Hồ rời khỏi tộc Thần Phượng, đến tộc Thiên Lang.
Đương nhiên trước khi đi Mai Thi Dĩnh đã tiễn hẳn, Dương Bách Xuyên nói sau này nàng có thể đến Vân Môn bất cứ lúc nào, coi đó là nhà của mình.
Hắn cũng không nói với Mai Thi Dĩnh lần này hắn đi là để đến tộc Thiên Lang, dù sao hẳn cũng có năng lực giải quyết.
Mai Thị Dĩnh thì sao?
Nàng đối với Dương Bách Xuyên có tình yêu, nhưng sau khi biết Dương Bách Xuyên và tỷ tỷ đang ở bên nhau, nàng liền cắt đứt suy nghĩ này.
Dẫn theo cao thủ của tộc Thần Phượng nhìn đám người Dương Bách Xuyên rời đi
Lúc này ngũ trưởng lão nhẹ giọng nói: "Tộc trưởng, người đi đã lâu rồi, chúng ta trở về đi”
Mai Thi Dĩnh dường như đang xuất thần, lúc này mới tỉnh lạ từ trong mộng, nói: "Các trưởng lão cấp Tam Chuyển trở lên đều theo ta đến tộc Thiên Lang"
"A... Chuyện này... Tộc trưởng?" Ngũ trưởng lão giật mình, lập tức đoán được Mai Thi Dĩnh muốn tìm tộc Thiên Lang gây rắc rối.
Nhưng tộc Thiên Lang cũng không dễ chọc, có hai tồn tại cấp bậc Lục Chuyển tọa trấn, nếu tìm tộc Thiên Lang gây phiền phức, đối với tộc Thần Phượng cũng không dễ dàng gì, dù sao cao thú hàng đầu của tộc Thần Phượng là Thần Phượng Bà Bà cũng đã chết, không có cao thủ ấp Tam Chuyển tồn tại, với thực lực này của Mai Thi Dĩnh cũng không đạt tới cấp Lục Chuyển.
“Chấp hành mệnh lệnh đi, ngũ trưởng lão yên tâm, nhóm Vân đại ca chắc chắn sẽ đến tộc Thiên Lang, chúng ta cùng lắm là đến giúp đỡ thôi” Tuy ngữ khí Mai Thi Dĩnh bình thản, nhưng trong lời nói cũng không chút hoài nghi.
"Được, ta sẽ đi triệu tập các trưởng lão khác đến..."
Chẳng mấy chốc, Mai Thi Dĩnh dẫn theo tám trưởng lão tu vi đã ngoài cấp ba của tộc Thần Phượng bay thẳng đến tộc Thiên Lang.
....
Mà lúc này, đám người Dương Bách Xuyên đã tới núi Thiên Lang Tiểu Yêu Giới.
Hắn không chút do dự, trực tiếp đánh một chưởng vào sơn môn của tộc Thiên Lang.
"Ầm ầm~"
Sau một tiếng nổ vang trời, cả núi Thiên Lang đều chấn động, nhưng cũng không làm nổ trận pháp sơn môn.
Dương Bách Xuyên cũng không nghĩ một chưởng có thể đánh nổ trận pháp, chỉ muốn người của tộc. Thiên Lang ra ngoài là đủ rồi.
Sau đó, một tiếng hét giận dữ vang lên: 'Ai dám làm càn, tấn công tộc Thiên Lang ta..."
"Vù vù vù..."
Sơn môn lập tức mở ra, từng âm thanh bay ra.