Dương Bách Xuyên đứng dậy căm thần châu Thần Đế Giang trong tay, không ngừng cảm thán, mặc dù không chiến đấu thảm thiết với yêu nghiệt này nhưng lại là hộ pháp thần nguy hiểm nhất.
Cuối cùng cũng thu phục.
Bát Bộ Thiên Long Kinh của sư phụ đúng là thứ tốt, hắn lại có thêm một thần thông trong tay, sau này chuyên dùng để đối phó với ma âm.
Hơn nữa qua việc vận dụng lực lượng kỳ lân căn nguyên, hắn đã cảm nhận được chỗ không bình thường.
Theo lời của sư phụ, sau này phải đi tìm hiểu kỹ lực lượng kỳ lân căn nguyên, sẽ thu hoạch được nhiều.
Tất cả kết thúc, cảnh tượng biến ảo, thế giới hoa thơm chim hót lại biến trở về đại điện.
Lúc này đám người Dương Bách Xuyên xuất hiện ở một đại điện to lớn.
Cung điện của Thần Đế Giang cũng xuất hiện một cánh cửa, khác với hai cung điện trước, cánh cửa này xuất hiện ở phía sau.
Dương Bách Xuyên nghĩ có lẽ đây là điện cuối cùng, sau khi rời khỏi đây sẽ là điện Thiên Hồ.
Cũng là nơi trung tâm của tiên phủ Cửu Vĩ.
Còn một chỗ khác nữa là cánh cửa này nhìn giống như một cánh cửa của một đại điện chân chính, không tự động mở ra cũng không xuất hiện tiên linh thạch.
Dương Bách Xuyên có chút buồn bực, đáng lẽ dựa theo lệ thường phải có tiên linh thạch xuất hiện để làm khen thưởng mới đúng?
Tại sao lại không có?
Nhìn trái nhìn phải, Dương Bách Xuyên phát hiện đàn cổ mà Thần Đế Giang từng sử dụng vẫn còn.
Không lẽ bảo vật của điện này là đàn cổ?
Vừa nghĩ như vậy, đột nhiên chồn nhỏ kêu mấy. tiếng, sau đó hóa thành tỉa sáng lao về phía đàn cổ, há mồm nuốt chứng.
“Chi chi ~”
Một giây sau chồn nhỏ trở lại, ngồi xổm trên bả vai của Dương Bách Xuyên, phát ra tiếng kêu đắc ý.
Chỉ có Dương Bách Xuyên nghe hiểu, chồn nhỏ nói bảo vật này thuộc về ta.
Ong Tiên nhìn chồn nhỏ, lại nhìn Dương Bách Xuyên, nghĩ thầm khẩu vị của chồn nhỏ cũng quá nặng, cẩn nuốt một chí bảo đàn cổ.
Mọi người đều lĩnh giáo uy lực của đàn cổ này, ngay cả Ong Tiên cũng rất thèm thường, nhưng hiện tại nó lại bị chồn nhỏ nuốt chứng.
Nhìn đôi mắt đáng yêu của chồn nhỏ, Ong Tiên cũng chỉ có thể cười trừ cho qua, đã nuốt rồi nàng ta còn làm gì được nữa.
Lại nhìn Dương Bách Xuyên, rõ ràng không tính toán quản.
Bảo vật của điện Thần Đế Giang tuyệt đối là đàn cổ này, hiện tại lại bị chồn nhỏ chiếm trước.
Tiểu Phượng Hoàng không có phản ứng gì, dù sao chồn nhỏ là người một nhà, không sao cả.
Dương Bách Xuyên biết rõ bụng của chồn nhỏ là một không gian, đàn cổ bị nuốt vào tương đương cất chứa.
Như vậy cũng tốt, trong trí nhớ của hắn, chồn nhỏ chưa từng có hứng thú với pháp khí bao giờ. Đây là lần đầu tiên chồn nhỏ chủ động nuốt một pháp khí, cũng không biết sau này nó có thể sử dụng đến hay không
Tất nhiên Dương Bách Xuyên cảm nhận được ánh mắt khác thường của Ong Tiên, có chút xấu hổ nói: “Xin lỗi Cứu Nhi tỷ tỷ, chồn nhỏ bị ta chiều hư”
Ong Tiên cũng không oán trách gì, cười nói "Chồn nhỏ lập công lớn có được đàn cổ là điều hiển nhiên”
“Cảm ơn Cửu Nhi tỷ tỷ thông cảm, vậy chúng ta đi thôi” Dương Bách Xuyên cười nói.
Ong Tiên cười nói: “Được, đã thu phục xong ba hộ pháp thần, cũng là lúc chứng kiến điện Thiên Hồ chân chính.."
Sau đó mấy người xoay người đi đến cửa đại điện, trên cửa lớn không hề có pháp trận cấp chế gì cả, đẩy nhẹ, cánh cửa đại điện đã mở ra.
Khoảng khắc cửa mở, Dương Bách Xuyên cảm nhận được linh khí thiên địa vô cùng thuần tịnh, ngoài cửa có núi có nước, ánh nắng tươi sáng chân chính.
Sau khi ra đại điện, một con đường bạch ngọc kéo dài thẳng tắp.
Cách khoảng vài trăm thước, một tòa cung điện huy hoàng đứng sừng sững dựa núi, hiển nhiên đây chính là điện Thiên Hồ chân chính.