Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3807




Đám người chậm rãi đi ra khỏi Vân Môn, khi bọn họ ra khỏi đại trận Vân Môn, sau lưng cũng vang lên tiếng nói của Dương Bách Xuyên: "Hôm nay tha cho các ngươi là vì các ngươi chủ động gia nhập lúc tàn sát, nếu không hôm nay các ngươi sẽ chẳng khác gì Ma tộc, Dương mỗ chắc chẩn cũng sẽ giết”

“Qua trận tàn sát hôm nay, các ngươi nên nhớ kỹ, là chính đạo thì phải có đại nghĩa, Ma đạo giết người phàm, còn các ngươi thì không, đây cũng là nguyên nhân ta tha cho các ngươi. Sau khi trở về tự thỉnh giáo dư nghiệt Ma đạo, đệ tử bên dưới tiến vào phàm tục, thanh trừng Càn Khôn đi. Nhớ kỹ phàm tục là căn nguyên tu chân của chúng ta, đến cảnh giới này của các ngươi nên khắc ghi trong lòng”

“Bọn ta cẩn tuân sự giáo huấn của Dương Thánh chủ, sau khi trở về nhất định sẽ đặt nhiệm vụ trừ ma vệ đạo lên hàng đầu, dạy bảo môn nhân đệ tử lấy đại nghĩa làm trách nhiệm quan trọng, thanh trừng Càn Khôn, bảo vệ pháp luật kỷ cương của phàm tục..”

Giờ phút này, tất cả mọi người đều đồng loạt khom người đáp lại

Đến bây giờ, mọi người mới hiểu, không phải Dương Bách Xuyên không giết bọn họ, mà vì lúc Dương Bách Xuyên ra lệnh Đại Yêu Vân Môn giết Ma tộc, bọn họ đã chủ động gia nhập vào tiêu diệt Ma tộc, thế nên Dương Bách Xuyên cho rằng bọn họ vẫn chưa tới mức hết thuốc chữa, vì vậy hắn mới khoan dung độ lượng.

Bây giờ mọi người mới thật sự trải nghiệm được cái gì là đại nghĩa, biểu hiện của Dương Bách Xuyên chính là đại nghĩa.

“Dương Thánh chủ có ý chí như vậy, ta tự thấy không bằng, sau này Tu Chân Giới do Vân Môn chủ đạo có lẽ là chuyện tốt” Sau khi bình tĩnh lại, Diệu Tiên tự nói.

Thánh chủ Đao Chủng gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý.

Sau đó từng người đều trở về.

Sau chuyện này, cả Tu Chân Giới đã xảy ra vụ chấn động lớn, tam đại Thánh địa mất Thánh chủ đã chọn ra Thánh chủ mới, đồng thời đã lập tức mời Vân Môn đến dự lễ.

Dương Bách Xuyên lại không đến, mà phái ba đệ tử đại diện đến dự lễ.

Sau đó hắn cũng phái ra ba đệ tử, đại đồ đệ Độc. Cô Hối, nhị đồ đệ Vương Tông Nhân, tam đõ đệ Võ

Kiếm, tạo thành một đoàn đội với mấy đại Thánh địa khác, triển khai hành động càn quét dư nghiệt Ma tộc trong phạm vi cả Tu Chân Giới

Mặc dù lão ma đầu Vu Minh Tuyền đã bị Lục Nhĩ Mi Hầu thu phục rồi, tứ đại Kim Cang và mấy vạn ma chúng đều bị giết ở Vân Môn, nhưng vẫn có tu ma giả rải rác ở Tu Chân Giới, còn có rất nhiều kẻ ẩn núp làm việc ác ở thế giới phàm nhân.

Cho nên Dương Bách Xuyên ra lệnh cho tất cả đệ tử ra ngoài lịch luyện, bao gồm cả ba nghìn tiểu thế giới, có cao thủ dẫn đội, triển khai hành động thanh trừng Càn Khôn, trừ ma vệ đạo.

Hành động trừ ma quy mô lớn dưới sự thúc đẩy của Vân Môn càn quét các tông môn lớn nhỏ của cả Tu Chân Giới lần này được người đời sau ghi vào sử sách, gọi là hành động thanh trừng Càn Khôn Vân thời Tu Chân.

Thời gian chấn động này kéo dài đến trăm năm, bởi vì cả Tu Chân Giới quá rộng lớn, cộng thêm ba nghìn tiểu thế giới, mấy đại Thánh địa trăm nghìn đại tông môn liên hợp phái người tìm kiếm cũng phải tốn trăm năm.

Lần này được gọi là hành động thanh trừng Càn Khôn Vân thời đại, mở ra thời đại hưng thịnh sau này của Tu Chân Giới.

Người ra ngoài chắc chắn sẽ gặp đệ tử truyền đạo tư chất không tệ, truyền hạt giống tu chân ở khắp Tu Chân Giới và ba nghìn tiểu thế giới, trắm nghìn năm sau không ngừng xuất hiện từng nhân vật truyền kỳ.

Môn nhân đệ tử của các đại Thánh địa và các tông môn cũng để lại từng truyền thuyết ở các tiểu thế giới.

Lúc trước về cơ bản Tu Chân Giới đều xem thường tu sĩ đến từ tiểu thế giới, đừng nói đến tiểu thế giới truyền đạo, không bất nạt tu sĩ đến từ tiểu thế giới đã là tốt lắm rồi.

Sau trận chiến, Dương Bách Xuyên đã đưa Vân Môn lên vị trí đệ nhất Thánh đại của Tu Chân Giới, thế là hẳn có ý thức thúc đẩy các đại Thánh địa và tông môn lớn nhỏ truyền đạo cho hạt giống tu chân ở khắp nơi, tạo ra thời đại tu chân thịnh thế sau này, cũng được người đời sau gọi là Vân thời đại.

Đương nhiên những chuyện này để về sau rồi nói.

Lúc này, Dương Bách Xuyên đưa mắt tiễn người của ngũ đại Thánh địa rời đi, rồi hạ lệnh dọn dẹp chiến trường, rửa sạch Vân Môn huyết khí ngút trời

Dương Bách Xuyên đứng trên một ngọn núi, hắn nhìn chiến trường máu chảy thành sông, nhìn ngơ ngác.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, Tử Hoàng khẽ nói: “Thánh chủ, có Thánh chủ của Trường Sinh Điện và hoàng triều Hiên Viên, còn có hai Tán Tiên chắc là tứ chuyển cầu kiến. À đúng rồi, còn có chủ mẫu Hiên Viên Linh Hề cũng đến cùng”

Dương Bách Xuyên ừ một tiếng: “Bảo bọn họ đợi ở dưới núi”

“Vâng” Tử Hoàng đáp rồi cáo lui.

Dưới núi, nghe Tử Hoàng trả lời, Hiên Viên hoàng đế và Thánh chủ mới của Trường Sinh Điện đều hơi xấu hổ, mặc dù lăn này bọn họ cật lực phản đối, mấy đại Tán Tiên tính kế Vân Môn, cũng khuyên nhủ Tán Tiên hai nhà bọn họ không tham gia. Nhưng lúc mấy đại Thánh địa liên hợp tiến vào Vân Môn, công đánh Vân Môn với Ma tộc, bọn họ đều không ra tay.

Không phải không muốn ra tay, mà là...

Lúc này nghe Tử Hoàng truyền lời, hai người đều xấu hổ, rất rõ ràng đây là Dương Bách Xuyên bất mãn.

Lúc đến đây, bọn họ đã nghe nói kết quả của hôm nay, không chỉ hai bọn họ, hai Tán Tiên ở phía sau hai người cũng đều kinh ngạc.

Tử Hoàng lạnh băng bỏ lại một câu: "Thánh chủ nhà ta bảo các ngươi đợi ở dưới núi”

Dĩ nhiên Tử Hoàng cũng không hề nể mặt hai đồng minh này, chiến đấu kết thúc rồi bọn họ nhảy ra để làm gì?

Nhưng Tử Hoàng lại không dám lạnh mặt với Hiên Viên Linh Hề, đây là nữ nhân của Dương Bách Xuyên, là chủ mẫu. Tử Hoàng đảo mắt, khuyên Hiên Viên Linh Hề đi cùng nàng ta, đỡ cho phải xấu hổ, nhưng Hiên Viên Linh Hề lại từ chối.

Tần Tiên của hai nhà không nói chuyện, cũng không nối giận. Tán Tiên của Trường Sinh Điện cười khổ, nói: "Không sao, chúng ta đợi đi, tiểu tử kia oán hận, vậy mới là bình thường”