Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3799




Khóe môi nở nụ cười, Dương Bách Xuyên thình linh chém vào một cánh tay của lão ma đầu.

Phập!

“Á... Thắng nhãi tìm chết, đau chết bản quân...”

Sau khi tìm đúng quy luật, Dương Bách Xuyên chém một kiếm chặt đứt một con mãng xà, hay nói chính xác hơn là cánh tay của lão ma đầu, làm cho gã kêu gào thảm thiết.

Thật ra Dương Bách Xuyên biết đây là một phần thần hồn của lão ma đầu, bị chặt đứt sẽ tổn thương tới ma hồn của gã, không đau mới lạ.

Sau một kích có hiệu quả, Dương Bách Xuyên rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục chém nhát thứ hai, thứ ba.

Cả bốn cánh tay của lão ma đầu đều bị hẳn chém hết

"Á á á... Bản quân giết ngươi..."

Sau khi bốn cánh tay bị chặt đứt, lão ma đầu hoàn toàn bại lộ, trở nên điên cuồng như đã mất lý trí.

Sau đó, con mắt thứ ba của lão ma đầu tỏa ra huyết quang, lại thêm một luồng huyết quang tấn công nhanh như chớp.

"Lại thêm một chiêu, ta đã đợi từ lâu...” Dương Bách Xuyên cười khẩy, thầm niệm trong lòng, một tia sáng bạc lóe lên rồi biến mất, như tia chớp xé rách bầu trời.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy nó giống kim thêu dài bằng ngón tay.

"Thật ra đây là Vĩ Hậu Châm mà Phong Tiên Cửu Nhi đã tặng hắn ở vườn hoa Lam Tâm.

Đây là Vĩ Hậu Châm của Cửu Sĩ Tiên Phong cấp bậc Tiên Vương chân chính.

Dương Bách Xuyên vẫn luôn nuôi nó trong đan điền, chờ ngày sử dụng.

Lúc trước hẳn đã quan sát, huyết quang hoặc là nói huyết sát trong con mắt thứ ba của lão ma đầu cực kỳ mạnh, nhưng sau khi sử dụng sẽ có một thời gian nghỉ, lúc không sử dụng nó sẽ nhắm lại, chỉ cần mở ra chính là nhược điểm.

Điểm này không cần nghĩ cũng biết.

Đối mặt với huyết sát của lão ma đầu phóng đến, lần này Dương Bách Xuyên không vung kiếm phòng thủ, mà tập trung khống chế Cửu Sí Phong Châm tấn công con mắt thứ ba của lão ma đầu.

Huyết quang phát ra từ con mắt thứ ba của lão ma đầu khiến hẳn e ngại, nhưng vẫn chưa thể lấy mạng hắn. Vả lại, không phải là hẳn không phòng thủ, bởi vì lúc này chuông Đông Hoàng đang vận chuyển bên ngoài cơ thể chính là lớp phòng ngự tốt nhất.

Dương Bách Xuyên tập trung khống chế Cửu Sí Phong Châm, chỉ cần thành công thì lão ma đầu nhất định sẽ bị thương nặng.

Cho dù hắn bị thương chút cũng đáng.

Bởi vì mắt là vị trí tử huyệt, xét về tổn thương thì chắc hắn lão ma đầu sẽ bị thương nặng hơn hắn.

Cuộc trao đổi này đáng giá!

Ầm...

Ầm...

"Phụt!"

Hai tiếng nổ liên tiếp, hai tiếng kêu đau vang lên.

Âm thanh hộc máu dẫn trước là của Dương Bách Xuyên, bởi vì huyết sát của lão ma đầu đập vào người hắn, lớp phòng ngự của chuông Đông Hoàng chặn được phân nửa, nhưng cuối cùng vẫn bị huyết sát tấn công mà tan biến, một kích này nện trúng ngực hắn.

Tức thì Dương Bách Xuyên cảm thấy xương ngực cũng lõm xuống, phun ra một ngụm máu.

Hắn không chịu đựng được, cơ thể bay ngược ra ngoài.

Khi bay ngược ra ngoài, hẳn nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết cùng với trạng thái bí thảm của lão ma đầu Vu Minh Tuyền.

Hắn điều khiển Cửu Sí Phong Châm đâm vào con mắt thứ ba của lão ma đầu, làm cả khuôn mặt của lão ma đầu nổ tung, gã phát ra tiếng kêu đứt ruột đứt gan, ngã ra đẳng sau.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy cảnh tượng này thì nở nụ cười, hắn biết là lần này lão ma đầu chắc chắn bị thương nặng hơn mình.

Ngực hắn bị gãy xương nhưng không sao hết, một giọt nước Sinh Mệnh là có thể khôi phục,

Nhưng lão ma đầu thì khác, không chỉ bị một châm của hắn phá hủy gương mặt mà thần hồn còn bị thương.

Do đó, Dương Bách Xuyên biết mình hời to.

"Khụ khụ... Ha ha, ta chống mắt lên coi lão ma đầu ngươi ngông cuồng.." Tên họ Dương nào đó đứng dậy, sau đó uống một giọt nước Sinh Mệnh để chữa trị vết thương gãy xương trên ngực, vừa nói vừa đi đến chỗ lão ma đầu ngã sõng soài dưới đất.

Hồn của lão ma đầu này không dễ bị hủy diệt, nhưng hẳn không tin.

Lợi hại thì sao nào?

Lão ma đầu vẫn là phượng hoàng đáp đất không bằng gà, hơn nữa ma hồn của gã còn bị trấn áp phong ẩn khắp nơi, ma hồn đã tiêu hao không biết bao nhiêu năm tháng rồi, dù mạnh cũng có hạn.