Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3709




Âu Dương Nhạc Nhạc nhìn ảnh chụp của Dương Bách Xuyên, khóe mắt ửng đỏ, hồi trước, sau khi Dương Bách Xuyên kết hôn với mẹ mình là Âu Dương Ngọc Thanh, cô ấy lập tức xa cách Dương Bách Xuyên.

Nguyên nhân là sau khi trưởng thành, cô ấy chợt nghe được vài lời đồn thổi bóng gió rằng cái chết của cha cô là do một tay Dương Bách Xuyên tạo thành.

Cộng thêm chuyện mẹ gả cho Dương Bách Xuyên, nhưng bên cạnh Dương Bách Xuyên lại có rất nhiều phụ nữ, dẫn tới khúc mắc trong lòng cô ấy không thể nào được cởi bỏ, chỉ đành từ nay về sau mãi cách xa hắn...

Đương nhiên, trong lòng cô ấy, Dương Bách Xuyên vẫn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng, vì hắn từng tìm cô ấy tâm sự, kể cho cô ấy nghe về những chuyến hành trình trên con đường tu chân. Mẹ Âu Dương Ngọc Thanh cũng bảo. với cô ấy rằng Dương Bách Xuyên là Tu Chân giả, thế nên dù có nhiều hơn một người vợ thì bà ấy vẫn chấp nhận được, đồng thời cũng giải thích cho cô ấy nghe về cái chết của cha cô ấy.

Nhưng tính cách của cô ấy năm đó có chút cứng đầu, không chịu mở lòng mà chỉ im lặng, chiến tranh lạnh với họ.

Thậm chí, tới khi Dương Bách Xuyên chuẩn bị rời khỏi trái đất, đến Sơn Hải Giới, chỉ vì sự tùy hứng của cô ấy mà mẹ Âu Dương Ngọc Thanh quyết định không đi cùng mà ở lại trái đất chăm sóc cho cô ấy, vì mẹ không yên tâm để cô lại một mình.

Năm tháng dần qua, thời gian cứ thế trôi đi, khúc mắc trong lòng cô ấy cũng đã được tháo gỡ.

Sự thật chứng minh cô ấy đã sai

Năm đó, khi cô ấy tầm ba, bốn tuổi, cha ruột đã ly hôn với mẹ, nhưng dù vậy, ông ta vẫn thường xuyên mò tới tống tiền mẹ, thậm chí còn đe dọa sẽ bán con gái ruột của mình đi...

Cha ruột của cô ấy là một con ma bài bạc, một kẻ không biết đâu là điểm dừng...

Cũng vào năm ấy, chính Dương Bách Xuyên là người đã vươn tay giúp đỡ hai mẹ con cô ấy.

Cuối cùng cha ruột đã chết rục trong tù, không liên quan gì tới Dương Bách Xuyên cả...

Hơn nữa, nếu lúc trước không có Dương Bách Xuyên đứng ra cứu giúp thì có lẽ hai mẹ con cô ấy đã bị người cha nợ nần chồng chất kia ép chết rồi.

Âu Dương Nhạc Nhạc vẫn còn nhớ rất rõ tuổi thơ của mình là nhờ Dương Bách Xuyên mới có, khi đó, cô ấy thường gọi hắn là đại ca.

Suốt mấy trăm năm...

Cô ấy đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, cũng đã buông bỏ hận thù, nhưng lại không tìm được cơ hội để bù đắp.

Suy nghĩ tự trách này chỉ xuất hiện sau khi cô ấy tiếp xúc với con đường tu chân, hay nói đúng hơn là càng hiểu biết về tu chân, khúc mắc trong lòng cô ấy càng dễ hóa giải.

Dương Bách Xuyên rời đi bảy trăm năm, cô ấy cũng dấn thân lên con đường tu luyện được bảy trăm năm, tu vi đã đạt tới kim đan...

Năm rộng tháng dài khiến Âu Dương Nhạc Nhạc nghĩ thông rất nhiều điều, không có chuyện gì là Tu Chân giả không giải quyết được. Với Tu Chân giả mà nói, nút thắt trong lòng cô ấy chẳng phải chuyện gì to tát, cũng vì thế mà cô ấy biết trước kia mình nợ Dương Bách Xuyên một lời xin lỗi chân thành.

Là do cô ấy không ngoan, thích cãi bướng, nên mới hại mẹ và Dương Bách Xuyên chia cách mấy trăm năm, vì vậy cô ấy cũng nợ mẹ một lời xin lỗi.

Tiếc là tới khi cô ấy muốn bù đắp cho hai người thì đã muộn rồi. Chớp mắt một cái, đại ca đã rời đi được bảy trăm năm.

Những năm qua, không lúc nào Âu Dương Nhạc Nhạc không chờ mong có một ngày Dương Bách Xuyên quay về, lúc đó, nhất định cô ấy sẽ tới trước mặt

hắn, nói một câu xin lỗi.

Và hôm nay...

Cuối cùng hắn cũng trở lại...

Lòng Âu Dương Nhạc Nhạc lúc này không thể nào bình tĩnh nổi.

Đại ca của cô ấy, người đã bầu bạn bên cạnh cô ấy từ lúc cô ấy ba, bốn tuổi, luôn chăm lo cho mẹ con cô ấy, nên là từ lâu cô ấy đã xem hắn như cha mình rồi, không phải sao?

Tìm...

Cô ấy phải tìm được hắn càng sớm càng tốt.

Mấy trăm năm qua mẹ luôn sống trong âu sầu và phiền muộn, nếu không nhờ có em trai, Âu Dương Nhạc Nhạc cũng chẳng biết phải đối diện với mẹ như thế nào, vì năm đó, chính cô ấy là người đã chia rẽ mẹ và Dương Bách Xuyên.

Âu Dương Nhạc Nhạc biết trông mẹ lúc nào cũng vui vẻ, tươi cười thế thôi, nhưng thật ra trong lòng chẳng hề thấy vui chút nào, bà ấy vẫn luôn ở chốn cũ chờ Dương Bách Xuyên trở về.

Giữa mẹ và cô ấy luôn tồn tại uẩn khúc không thể giải quyết.

Và giờ chính là lúc kết thúc mọi chuyện.

Với cả cô ấy cũng nợ em trai một lời xin lỗi. Em trai của cô ấy, Dương Tinh Phó được sinh ra sau khi Dương Bách Xuyên rời đi, cả mấy trăm năm chưa từng

được nhìn thấy mặt cha dù chỉ một lần.

Tất cả những chuyện này được Âu Dương Nhạc Nhạc giấu kín trong lòng, đè nén cô ấy đến sắp phát điên...

May là bây giờ hắn đã quay về...

'Tâm một tiếng sau, Hầu Văn lại tới gõ cửa.

“Bộ trưởng... camera giám sát của chúng ta phát hiện người kia đáp xuống trạm xe vân, lúc đón xe đã bị hệ thống xác nhận trên xe vân từ chối vì không có hộ khẩu, sau đó khi cảnh sát chạy tới tính bắt người, hắn ta lại đột ngột biến mất không còn tăm hơi, cũng chẳng tìm được bất cứ manh mối hay tung tích gì về hẳn ta ở các thành phố phía nam nữa...”

Càng nói, giọng Hầu Văn càng nhỏ dần, nơm nớp lo sợ liếc nhìn Âu Dương Nhạc Nhạc. Ông ta nhận ra Âu Dương Nhạc Nhạc cực kỳ quan tâm đến người trong ảnh, thế mà bản thân lại chẳng tìm được thông tin nào có ích, đúng là làm ăn tắc trách, đồng thời chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị khiển trách.

“Biến mất ư...?” Nghe Hầu Văn báo cáo như vậy, Âu Dương Nhạc Nhạc: thoáng sững sờ.

“Đúng... đúng vậy, cứ thế biến mất chẳng để lại vết tích gì.” Hầu Văn xấu hổ đáp, bộ An ninh Vũ trụ được tung hô là đôi mắt của Đế quốc Hoa Hạ, thế mà lại †ìm không thấy một người, điều này khiến Hầu Văn cảm thấy vô cùng mất mặt.

Âu Dương Nhạc Nhạc trầm tư vài giây, rồi bảo: "Tạm thời ngừng việc tìm kiếm, nhớ xếp toàn bộ thông tin về người đó vào bí mật cấp 5S, đồng thời xóa bỏ tất cả các đoạn video có liên quan, không được phép truyền ra ngoài.”

“Rõ, tôi sẽ làm ngay.” Hầu Văn không dám hỏi nhiều, sau khi nhận lệnh thì tức tốc rời khỏi phòng làm việc của Âu Dương Nhạc Nhạc.

Hiện tại, Âu Dương Nhạc Nhạc đã binh tĩnh lại, cô ấy biết bản thân có chút bất cẩn khi lại sai Hầu Văn đi tìm, không ai hiểu rõ Dương Bách Xuyên như cô người cha nuôi này của cô ấy thật chẳng khác nào thần tiên cả, thế nên có thể biến mất giữa hư không cũng là bình thường.

Tất nhiên, nếu hẳn biến mất, vậy khả năng cao là sẽ quay về Vân môn.

Nghĩ đến đây, Âu Dương Nhạc Nhạc xoay người rời khỏi phòng làm việc, nhanh chân trở về Vân môn.