Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3687




Giây tiếp theo, Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên mở mắt ra trong biển ý thức, rửa mắt mà chờ, hắn muốn nhìn xem vị Phong Tiên gãy cánh này có thủ đoạn gì?

Nhưng hắn lại thấy một tia ánh sáng bạc đột nhiên xuất hiện trong biển ý thức...

Dương Bách Xuyên sẵn sàng cho sự xuất hiện của một con ong mật.

Ai biết được khi ánh sáng bạc dần dần tiêu tán, thế mà lại ngưng tụ ra một bóng người...

Một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên, đội vương miện, quỷ khí bức người, nhưng lại mang một mặt sát ý.

Người kia khẽ phất tay, duỗi ra một đôi bàn tay nõn nà như ngọc thạch, đánh về phía Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên.

Giờ phút này, Dương Bách Xuyên cảm nhận được một cỗ khí thế áp lực nặng tựa núi Thái Sơn đè trên Nguyên Thần của mình, hắn đều đã sẵn sàng dù không dựa vào Hắc Liên thì vẫn có thể đối phó, nhưng lúc này hắn lại kinh hãi phát hiện, cho dù thúc giục Nguyên Thần như thế nào, hắn cũng không thể động đậy dù chỉ một chút.

Khi người phụ nữ xinh đẹp này ra tay, Nguyên Thần của hắn giống như bị ngọn núi trấn áp, chưa nói đến việc thúc giục Nguyên Thần, cho dù hắn muốn động đậy cũng không thể được.

Dương Bách Xuyên biết người phụ nữ xinh đẹp này không thể nghi ngờ chính là Phong Tiên, ngay từ đầu nàng ta đã tự xưng là Tiên nhưng Dương Bách Xuyên lại xem thường.

Hắn chưa thật sự gặp tiên nhân, hắn cũng cho rằng những người bị nhốt ở nơi này tự xưng là sinh linh của Tiên giới như Phong Tiên và trâu thần Ngũ Sắc có thực lực rất lớn, nhưng căn bản là cũng không có khái niệm gì cả.

Nhưng bây giờ hắn đã cảm nhận được sự kinh khủng của đối phương, có khả năng…thực sự là Tiên!

Cho dù chỉ vẻn vẹn là một thân thể từ Thần Hồn ngưng tụ, hắn cũng cảm nhận được một cỗ sức mạnh ngoài sức tưởng tượng.

......

Sự hoảng sợ mà Nguyên Thần của Dương mỗ thể hiện ra bị Phong Tiên thu vào trong mắt, khóe miệng lộ ra một tia đắc ý, nàng ta khịt mũi lạnh lùng nói: “Đúng là một tên nhóc không biết trời cao đất rộng, tiểu tử, hôm nay bản tiên sẽ cho ngươi chiêm ngưỡng, cho dù Tiên gặp nạ, thì vẫn là Tiên, không phải gà trong miệng ngươi.”

Vừa nói, bàn tay Phong Tiên đột nhiên bộc phát ra ánh bạc, nhìn qua như muốn bắt lấy Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên vào tay...

Lúc này, Dương Bách Xuyên lo lắng hét lên: “Hắc Liên…”

Hắn đang đợi Hắc Liên xuất thủ nhưng lại không có động tĩnh gì, khi thấy Phong Tiên muốn bắt lấy mình, hắn không nhịn được vội vàng kêu to Hắc Liên.

Có chút oán hận đối với Hắc Liên.

“Hừ, có gọi trời cũng không cứu được ngươi…” Phong Tiên không kịp phản ứng lại ý tứ của Dương Bách Xuyên khi hắn hô to Hắc Liên, chỉ là khi cảm nhận được sự hoảng sợ của Dương Bách Xuyên khiến nàng ta rất sung sướng, nàng ta hừ lạnh nói.

Nhưng ngay giây tiếp theo, sắc mặt của Phong Tiên đại biến.

Ngày khi nàng ta chuẩn bị một tay túm lấy cổ của Dương Bách Xuyên thì Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên ngồi trên một đài sen màu đen xuất hiện.

Về phần đài sen màu đen nơi Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên đang ngồi, Phong Tiên đã nhìn thấy ngay từ đầu, nhưng nàng ta cũng không quan tâm, bởi vì trong biển ý thức của Nguyên Thần, đều có thể ngưng tụ thứ gì đó tương tự như đài sen đen kia, dùng để cho Nguyên Thần đả tọa, còn có một số là pháp khí dùng để bảo vệ Nguyên Thần.

Nhưng theo góc nhìn của Phong Tiên, cùng lắm cũng chỉ là một tu sĩ nho nhỏ trong Tu Chân Giới, cho dù hắn có pháp khí bảo vệ Nguyên Thần, thì có thể có pháp khí mạnh mẽ gì chứ?

Trong mắt những Tiên nhân, tất cả chúng sinh của Tu Chân Giới đều là kiến hôi.

Cùng Tiên giới so sánh, Tu Chân Giới và Tiên Giới là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, không hề có bất kì khả năng nào để so sánh.

Bất kể sinh linh nào của Tiên Giới đều không để sinh linh của hạ giới để vào mắt, chưa kể nàng ta vẫn là một tồn tại cấp bậc Tiên Vương, mặc dù bây giờ chỉ là sợi Thần Hồn tiến vào biển ý thức của Dương Bách Xuyên, nhưng vẫn là một sự tồn tại mà một tu sĩ hạ giới như Dương Bách Xuyên không thể so sánh.

Ngay từ đầu, Phong Tiên đã không đặt sự chú ý đến đài sen đen mà Dương Bách Xuyên ngồi lên, lúc này lại nhìn thấy đài sen đen mà Dương Bách Xuyên ngồi phát ra ánh sáng chói lóa, liền cảm nhận được chuyện không ổn.

Bởi vì nàng ta cảm thấy một cỗ khí tức Hồng Hoang phát ra từ đó.

Nói về với Hồng Hoang, kia chính là một thời đại kỷ nguyên, bất kỳ sinh vật sống nào trên thế giới đều biết rằng thời đại hồng hoang chính là một thời đại khai thiên tích địa huy hoàng, bất kỳ sinh nào ở Hồng Hoang hoặc thậm chí những vật khác đều không thể coi thường.

Nàng ta ngàn vạn không ngờ rằng đài sen đen mà Dương Bách Xuyên tọa hạ lại thực sự có khí tức của Hồng Hoang...

Sắc mặt của Phong Tiên thay đổi kịch liệt, nàng ta theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, vô ý thức mà muốn thu tay lại.

Nhưng đã không còn cơ hội nữa.

Ngay khi nàng ta nhìn thấy luồng khí màu đen phát ra từ đài sen đen nơi Dương Bách Xuyên ngồi, thì nó đã biến thành một thanh kiếm một cách quen thuộc, nhanh như chớp chém vào cánh tay đang duỗi ra của nàng ta.

“A…”

Phong Tiên hét lên, một cánh tay của nàng ta bị chém đứt ngay tức thì.

Điều tồi tệ hơn nữa là Phong Tiên cảm thấy nơi cánh tay bị cụt dường như đang bị ăn mòn, nó còn bắt đầu ăn mòn Thần Hồn của nàng ta.

Chuyện này khiến nàng ta sợ chết khiếp.

Trong tiếng gào thét, nàng ta không chút do dự liền rút khỏi biển ý thức của Dương Bách Xuyên.

“Ha…”

Một giây sau, Dương Bách Xuyên mở mắt ra, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng dọa cho vị Phong Tiên này sợ hãi mà lui.