Nghe Hắc Liên nói vậy, Dương Bách Xuyên lập tức bình tĩnh lại, cũng có niềm tin hơn vào bản thân.
Kế tiếp, hắn thử cảm ứng sức mạnh ngũ hành trong thiên địa, đồng thời nâng thanh kiếm khổng lồ lên, phóng thích sức mạnh pháp tắc. Sau đó, hắn nhắm mắt lại, thúc giục sức mạnh chân nguyên dung hợp thử với thế pháp tắc, rồi dựa theo hướng dẫn của Hắc Liên để cảm nhận xem ngũ hành nào trong thiên địa thân thiết với chân nguyên của mình nhất…
Bên phía Thịnh Bảo, thấy Dương Bách Xuyên gọi kiếm ra, lại nhắm mắt không nhìn mình thì giận dữ mắng: “Hừ, thằng nhãi kia, ngươi dám xem thường bổn thiếu hả? Bớt giả thần giả quỷ lại đi, còn chưa hiểu được làm thế nào để pháp tắc dung hợp với linh khí chân nguyên thì kiểu gì cũng sẽ chỉ còn đường chết, mở mắt ra nhìn bổn thiếu chém ngươi này.”
Vừa nói, Thịnh Bảo vừa hạ giọng, đồng thời nâng hai tay lên, siết chặt thành nắm đấm, kế tiếp, khí lạnh lại lũ lượt tụ về phía hai quả đấm, linh khí thiên địa xung quanh tiếp tục bị kéo tới chỗ hai quả đấm thêm lần nữa.
Thoạt nhìn khí thế còn hừng hực hơn cả lúc trước.
Sau khi chuẩn bị xong, Thịnh Bảo cười khẩy, nhìn Dương Bách Xuyên đang giơ thanh kiếm khổng lồ trước mặt, rồi hét lớn: “Đến lúc kết thức rồi, nhãi ranh, mau đi chết đi, Tịch Diệt Băng Hàn, xông lên.”
Hai cú đấm cất chứa sức mạnh băng giá cực lớn được tung ra, biến thành nắm đấm to như cái cối, sau đó lao về phía Dương Bách Xuyên đứng cách đó hai mươi mét, xung quanh còn vang lên tiếng nổ đì đùng.
Bấy giờ, Dương Bách Xuyên đã tiến vào Huyền Diệu cảnh.
Dựa theo lời giảng của Hắc Liên, hắn cmar ứng nguyên tố linh khĩ ngũ hành khắp bốn phía đất trời, để rồi lần đầu tiên nhận được sự tồn tại bỏng cháy trong chân nguyên của thân xác này.
Chỉ khi vận dụng thế pháp tắc tới một mức độ nào đó thì mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của thứ sức mạnh nhỏ bé kia, trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến chuyện chân nguyên trong cơ thể cũng có thuộc tính.
Lần này, chân nguyên hắn cảm nhận được mang tới cảm giác bỏng cháy, vậy nên hắn đoán là nguyên tố thuộc tính hỏa của ngũ hành.
Điều này khiến hắn bỗng thấy rất vui, sau đó, hắn lại phóng thích toàn bộ ý cảnh của thế pháp tắc, chỉ trong chớp mắt nó đã lan ra khắp bốn phía, bấy giờ, trong phạm vi một trăm mét, Dương Bách Xuyên cảm ứng được xung quanh toàn là lửa, hệt như đang đứng giữa biển lửa vậy.
Có điều hắn không hề cảm thấy nguy hiểm như sắp bị lửa thiêu cháy, trái lại còn cảm thấy vô cùng sảng khoái, sung sướng.
Hắn biết bản thân đã thành công, đây chính là sung hợp pháp tắc với chân nguyên linh khí mà Hắc Liên nhắc đến.
Và thuộc tính của chân nguyên linh khí thân mật với pháp tắc của hắn nhất chính là hỏa.
Không chỉ như vậy, hắn còn cảm ứng được sự tồn tại của các loại sức mạnh khác, chẳng qua có hơi yếu, không mạnh bằng nguyên tố lửa.
Tiếc là Thịnh Bảo đã ra tay tấn công Dương Bách Xuyên, hắn không còn thời gian cảm ứng thử các sức mạnh nguyên tố khác nữa.
Bấy giờ, hắn thu hồi dòng suy nghĩ lan mãn của mình, chuyên tâm đắm chìm vào thế giới lửa…
Sau đó, hắn thả lỏng toàn bộ tâm trí, hay nói đúng hơn là thoải mái phóng thích thế pháp tắc mà không thèm kiêng dè gì cả… và kỳ tích đã xuất hiện.
Dương Bách Xuyên bỗng nhận ra thế giới lửa đang dần khuếch tán ra xung quanh, lúc đầu chỉ có bán kính trăm mét, dần dà đã rộng ra hai trăm, ba trăm… chín trăm, rồi một nghìn mét.
Hiện tại, hắn có thể cảm nhận được trong phạm vi một cây số xung quanh hắn chứa một lượng lớn nguyên tố lửa vô cùng dày đặc.
***
Bên ngoài, cảnh tượng mà Trịnh Bân Bân và nhóm Mai tỷ nhìn thấy lại khác hoàn toàn.
Trong mắt họ tràn ngập vẻ lo lắng, vì theo những gì họ chứng kiến thì sau khi d1 giơ kiếm lên, hắn bỗng đứng yên bất động, còn t1 lại chớp thời cơ tấn công, tung hai cú đấm băng giá khổng lồ lao thẳng về phía hắn, những nơi nó lướt qua lập tức bị đóng băng.
Chỉ trong nháy mắt, trên quảng trường đá xanh đã kết một tầng băng dày.
Khi thấy hai cú đấm chỉ còn cách d1 khoảng tám chín mét nhưng hắn vẫn lù lù bất động không nhúc nhích, Trịnh Bân Bân không kiềm được mà hét lớn: “Xuyên Tử, cẩn thận…”
Tính cách nàng ấy khá hấp tấp, vừa hô, chân cũng nhấc, định tiến lên.
Đúng lúc này, tiểu Phượng Hoàng lại bảo: “Tiểu tỷ tỷ đừng sốt ruột, ta cảm nhận được nguyên tố lửa trong ngũ hành ở phạm vi một cây số xung quanh đang liên tục tụ về phía hắn, nên hẳn là không có chuyện gì đâu.”
“Vậy… sao?” Nghe thế, Trịnh Bân Bân lập tức dừng bước. Thật ra nàng ấy cũng biết với bản lĩnh của mình, dù có tới giúp cũng chẳng làm nên trò trống gì, có khi còn cản đường cản lối nữa.
“Ta cũng cảm nhận được sức mạnh nguyên tố lửa vô cùng cường đại đó, có vẻ sức mạnh của nhóc Xuyên cao cường hơn tên khốn Thịnh Bảo kia, tuy không biết rõ sức mạnh bây giờ của hai người, nhưng thoạt nhìn không hề giống sức mạnh chân nguyên, vì uy lực thiên địa ẩn bên trong rất mạnh.” Lúc này, Thiên Hồ cũng lên tiếng an ủi.
Mai tỷ không nói chuyện, mắt nhìn chằm chằm nơi hai người kia chiến đấu không thèm chớp, chẳng ai phát hiện ra rằng giữa trán nàng ấy lúc này đã xuất hiện một ký hiệu màu vàng đang lóe sáng.
Ký hiệu đó chính là chân long Long Nguyên của nàng ấy, xem ra nàng ấy đã chuẩn bị để lao vào cứu Dương Bách Xuyên bất cứ lúc nào, dù có phải liều cả mạng sống.
Long Nguyên chính là căn nguyên của long châu, là mạng sống của nàng ấy, rất hiếm khi sử dụng đến, nhưng nếu là vì Dương Bách Xuyên, nàng ấy sẽ không chút do dự.
Phía bên kia, Thịnh Bảo thấy hai cú đấm Băng Hàn của mình chỉ còn cách Dương Bách Xuyên bốn, năm mét thì đắc ý mỉm cười, còn lẩm bẩm: “Thằng ranh sắp chết đến nơi mà vẫn ngông cuồng xem thường, vậy thì đi chết luôn đi… A… Sao có thể…?”
Còn chưa nói hết câu, Thịnh Bảo bỗng cảm giác có gì đó bất thường sắp xảy ra.
Vì hắn ta thình lình cảm nhận được một luồng khí thế không gì sánh bằng bỗng tỏa ra từ người Dương Bách Xuyên, và đó chính là khí thế sau khi dung hợp sức mạnh pháp tắc.
Rõ ràng mới nãy Dương Bách Xuyên còn không biết dung hợp sức mạnh Pháp Tắc là gì, thế mà giờ đây đã có thể bộc lộ khí thế dung hợp pháp tắc, hơn nữa còn mạnh hơn cả hắn ta không chỉ gấp đôi nữa.
Chuyện gì thế này?
Thịnh Bảo không thể nào hiểu nổi.
Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên chợt hét lớn: “Phá Không… Hỏa… Trảm!”
“Ầm ầm ầm…”
Khoảnh khắc Dương Bách Xuyên vung kiếm chém xuống…
Một ngọn lửa khổng lồ bỗng bừng lên từ thân kiếm của hắn, sau đó bốc cao lên cả trăm trượng, chỉ trong tíc tắc đã nuốt trọn lấy cú đấm Băng Hàn của Thịnh Bảo, kèm theo là tiếng nổ ầm trời.
Giờ phút này, cả quảng trường như biến thành ngọn lửa khổng lồ.
“A… Không không không… Không thể vậy được…”
Là người trong cuộc, Thịnh Bảo phát hiện ngọn lửa đang gặm nhấm cú đấm Băng Hàn của hắn ta từng chút một, sức mạnh hàn băng chí âm chí hàn bị kiếm lửa của Dương Bách Xuyên đốt cháy đến thăng hoa, dư chấn của vụ nổ cũng lan nhanh đến chỗ hắn ta, khiến hắn ta không kịp trốn tránh. Con ngươi Thịnh Bão dãn lớn, để lộ vẻ hoảng sợ, kèm theo tiếng kêu thảm thiết không cam tâm, thân xác của hắn ta dần biến mất trong biển lửa.