Trong mắt Dương Bách Xuyên lúc này, Thịnh Bảo chẳng khác nào một kẻ có thói sĩ diện hão, còn là loại không biết tự giới hạn.
Đây cũng chính là hạng người mà họ Dương không ưa nhất, hắn nhếch mép cười khẩy, nói thẳng: “Hôm nay ta sẽ đánh ngươi một trận ra trò, ai bảo cứ thích làm màu cơ…”
Thú thật lúc phát hiện loại người này mà cũng sở hữu được sức mạnh pháp tắc, hắn cũng thấy hơi ngạc nhiên, vì theo lời Hắc Liên thì những tu sĩ có thể lãnh hội được sức mạnh pháp tắc ở giai đoạn tu chân đều là kỳ tài với thiên phú cao tận trời cả.
Và Thịnh Bảo chính là người đầu tiên có sức mạnh pháp tắc mà hắn gặp được.
Nhưng từ cú đấm trong trận chiến ban nãy, Dương Bách Xuyên đã nhận ra sức mạnh pháp tắc của đối phương vẫn chưa đủ để hắn phải bận tâm, vì nó cùng lắm mới chỉ ở mức nhập môn, hay đúng hơn là mới chạm tới ngách cửa mà thôi, nếu so sánh kỹ thì chắc chắn không mạnh bằng hắn.
Vì vậy thái độ của tên họ Dương với Thịnh Bảo là xem trọng nhưng không sợ hãi.
Đúng lúc này, Thịnh Bảo tức tối lê tiếng: “Ếch ngồi đáy giếng, từ lâu đã nghe đồn ngươi rất cuồng ngạo, giờ xem ra điều đó không hề sai. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là truyền nhân của tán tiên mạnh nhất…”
“Phụt…” Dương Bách Xuyên vốn đang nghiêm túc nghe Thịnh Bảo nói chuyện, nhưng tới chỗ này thì thật sự không kiềm nổi nữa mà bật cười thành tiếng.
Truyền nhân của tán tiên mạnh nhất?
Dương Bách Xuyên bỗng chẳng vội ra tay đập cái tên này nữa, thay vào đó là tò mò hỏi han: “Ý của người là ngươi có một sư phụ tán tiên vô cùng cường đại sao?”
Thịnh Bảo nghiêm mặt, để lộ biểu cảm kiêu ngạo, nói: “Chính xác, sư tôn của bổn thiếu chính là Cửu Sơn chân nhân của đảo Tán Tiên, là một người tiếng tăm lẫy lừng trên đảo, giờ bổn thiếu cho ngươi một cơ hội, mau quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với bổn thiếu, sau đó ngoan ngoãn bồi thương, vậy có lẽ bổn thiếu sẽ tha cho ngươi tội chết.
Dương Bách Xuyên, bổn thiếu biết ngươi là ai, nhờ một đám nghiệt súc ở Tu Chân Giới mới có thể xưng vương xưng bá, bước lên vị trí của ngày hôm nay, nhưng bổn thiếu xin nhắc cho ngươi nhớ, núi cao còn có núi cao hơn, bất cứ cường giả nào xuất thân từ đảo Tán Tiên cũng có thể dễ dàng giết chết đám yêu tu nghiệt sức của ngươi như trở bàn tay đấy.
Vượt trên Tu Chân Giới không phải thánh địa, mà là đảo Tán Tiên, báo cho thằng ranh nhà ngươi một tin nhé, sắp tới, số người bước ra từ đảo Tán Tiên không chỉ có một mình bổn thiếu thôi đâu, thánh tử của thánh địa Vạn Linh đã bị ngươi phá hủy cũng sắp tái xuất giang hồ rồi đó, và ở đảo Tán Tiên, sư tôn của hắn ta cũng không phải loại tầm thường, tóm lại thì ngày tàn của ngươi đã đến rồi.
Vốn ta định ra ngoài tìm ngươi, nhưng nếu hôm nay thằng nhãi nhà ngươi đã tự mò tới cửa, vậy cũng đỡ tốn công. Mau ngoan ngoãn thần phục bổn thiếu, sau đó dẫn hai con thần thú của người tới khuất phục dưới chân ta, vậy ta sẽ miễn cho ngươi cái tội dám mạo phạm Bách Luyện Sơn Trang, đồng thời bảo vệ ngươi khỏi thánh tử Vạn Linh.
Phải biết, thằng nhãi nhà ngươi đã hủy diệt thánh địa Vạn Linh của người ta, ít ngày nữa thánh tử Vạn Linh sẽ rời khỏi đảo Tán Tiên, đến lấy mạng ngươi, tới lúc đó ngươi sẽ chẳng còn kết cục nào khác ngoài hồn phi phách tán.”
Thật ra Dương Bách Xuyên đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối đầu với người tới từ đảo Tán Tiên rồi, có điều thật không ngờ thánh địa Vạn Linh vẫn còn sót lại một thánh tử sống trên đảo Tán Tiên.
Hèn gì bây giờ hắn hiếm khi nhìn thấy thánh tử hoặc thánh nữ của các thánh địa, hóa ra là họ cũng giống như Thịnh Bảo trước mặt hắn, bị đưa tới đảo Tán Tiên để tu luyện.
Nhưng với hắn mà nói thì chẳng có gì khác biệt cả, Thịnh Bảo luôn miệng đe dọa, nhưng thực tế thì cứ chần chừ không ra tay, giờ nghe hắn ta nói vậy, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng biết được ý đồ của hắn ta, hóa ra thằng ranh này đang nhăm nhe Mai tỷ và tiểu Phượng Hoàng.
Đúng là thần thú loài chim rất nổi tiếng, không một tu sĩ nào nhìn thấy mà có thể kiềm nén không động lòng cả.
Có điều… hắn ta đã tính sai rồi.
Nếu Dương Bách Xuyên dám dẫn theo Mai tỷ và tiểu Phượng Hoàng đến Tu Chân Giới, nghĩa là hắn không hề sợ bị người khác nhắm tới.
Hắn từng nhủ thầm trong lòng rằng ai dám động chạm đến thần thú bên cạnh hắn, hắn sẽ lập tức chặt đứt tay kẻ đó, vươn một tay thì chặt một tay, thò cả hai tay thì chặt luôn hai tay.
Lần trước, lúc tiêu diệt thánh địa Vạn Linh, hắn đã sớm đoán được ngày nào đó sẽ gặp phải chuyện thế này, thế nên hắn mới không thèm để ý tới đảo Tán Tiên.
Huống hồ chi đảo Tán Tiên cũng không hẳn thuộc quyền sở hữu của các thánh địa lớn, mà là địa bàn của toàn bộ tán tiên ở Tu Chân Giới.
Những lời Thịnh Bảo nói, hắn chỉ xem như gió thoảng qua tai, chứ chẳng thèm để trong lòng làm gì, trái lại còn bật cười hỏi: “Ồ… Xin hỏi sư phụ ngươi là tán tiên mấy chuyển vậy?”