Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3600




Nếu không lão ta và bốn đệ tử đã chết từ lâu, lão ta đã lĩnh hội sâu sắc uy lực của kiếm ý vừa rồi. Cùng là tu luyện Kiếm đạo, nên lúc này Cửu Trưởng lão biết ở trước mặt Kiếm đạo của Dương Bách Xuyên, cho dù lão ta đã tu hành một nghìn năm cũng khó sánh bằng.

Nhìn cháu trai của đại Trưởng lão Hạng Tuyền đã bị Dương Bách Xuyên chém thành hai khúc ở phía sau, Cửu Trưởng lão biết hôm nay đã định trước phải chết uổng rồi.

Thậm chí hôm nay cái mạng già của lão ta cũng khó giữ.

Cửu Trưởng lão hít sâu, nhìn Dương Bách Xuyên, cúi đầu nói: “Trưởng lão Thiên Kiếm Sơn Hoàng Phong có mắt không biết Thái Sơn, hôm nay mạo phạm Dương thánh chủ, một mình Hoàng mỗ làm thì một mình gánh vác, vẫn mong thánh chủ đừng liên lụy tới người khác của Thiên Kiếm Sơn, Hoàng mỗ mặc Dương thánh chủ xử trí.”

Trong lòng Hoàng Phong không phải muốn trả thù, mà là lời căn dặn của Thánh chủ Thiên Kiếm Sơn, tuyệt đối không thể trêu chọc Dương Bách Xuyên. Dương Bách Xuyên vốn có thù oán với Thiên Kiếm Sơn, ước gì đệ tử Thiên Kiếm Sơn trêu chọc hắn, để cho hắn có cái cớ tiêu diệt Thiên Kiếm Sơn.

Đây là do Thánh chủ Thiên Kiếm Sơn nghiêm lệnh căn dặn sau khi từ U Linh Chi Đô trở về.

Bây giờ Dương Bách Xuyên có đủ thực lực để hủy diệt một đại Thánh địa, Thánh địa Vạn Linh và U Linh Chi Đô đều là vết xe đổ.

Mặc dù lúc này Cửu Hoàng tử của hoàng triều Hiên Viên đã xuất hiện, nhưng Hoàng Phong biết, nếu thật sự chọc giận Dương Bách Xuyên, thì đừng nói là một Cửu Hoàng tử, cho dù là thể diện của Hiên Viên hoàng đế chưa chắc hắn đã nể.

Hơn nữa chuyện hôm nay là lão ta sơ ý, nói cho cùng chính là tên khốn Hạng Tuyền này gieo gió gặt bão, tiểu tử này bản tính háo sắc, hôm nay cuối cùng đã đá phải tấm sắt rồi.

Lúc này Hoàng Phong không phải tìm thể diện hay muốn trả thù, mà lại nghĩ làm sao để khiến Dương Bách Xuyên nguôi giận, để tránh sát tinh này tức lên giết đến Thiên Kiếm Sơn, tiêu diệt Thánh địa Thiên Kiếm Sơn.

Đã có hai đại Thánh địa bị hủy trong tay Dương mỗ, hủy thêm Thiên Kiếm Sơn bọn họ không khó.

Trên trán Hoàng Phong đổ đầy mồ hôi, nhận thua với Dương mỗ, lão ta bị chặt đứt hai cánh tay mà chẳng dám ho he tiếng nào.

Nếu Dương Bách Xuyên thật sự muốn tiêu diệt Hoàng Phong thì lúc trước đã không nương tay, lúc này nghe thấy lời của Hoàng Phong, Dương Bách Xuyên nói: “Cút đi. Sau này đừng cậy là Thánh địa mà bắt nạt kẻ yếu, nếu hôm nay ta không xuất hiện, có phải bạn của ta đã bị ác thiếu của Thiên Kiếm Sơn các ngươi hại rồi không?”

“Nếu ta là một đại hán râu ria Đại Thừa cảnh, có phải cũng sẽ bị ngươi băm thành vạn mảnh không? Chém ác thiếu, chặt hai tay của ngươi, có phục không?”

“Giết ngươi thì chưa tới mức, ta không phải loại không biết xấu hổ như Thiên Kiếm Sơn các ngươi, tốt xấu gì Dương mỗ cũng là chủ nhân Vân Môn Tiên Cảnh, chẳng bõ công bắt nạt ngươi. Trở về nói với thánh chủ Trưởng lão của các ngươi, nếu như muốn trả thù, Dương mỗ ta cung kính chờ đợi ở dãy núi Vân Lôi bất cứ lúc nào, cút.”

“Vâng, đa tạ.”

Hoàng Phong sửng sốt, vội vàng tạ ơn, rồi vẫy tay với bốn thủ hạ, nhấc thi thể của Hạng Tuyền, nháy mắt biến mất trong đám người…

Bọn họ giống như được đại xá, mừng thầm trong lòng.

Đường đường cao thủ Phi Thăng cảnh hậu kỳ, còn là nhân vật cấp bậc Trưởng lão của Thiên Kiếm Sơn, khi đối mặt với Dương mỗ lại sợ hãi như vậy, đủ để chứng tỏ danh tiếng bây giờ của Dương mỗ hung hãn tới mức nào.

Lúc này, ánh mắt Dương Bách Xuyên mới đặt lên trên người Hiên Viên Linh Ngọc, sau khi đến vị Cửu Hoàng tử này từ đầu tới cuối ngoài tiếng rống giận kia thì không còn nói gì nữa.

Dương Bách Xuyên vốn còn tưởng Cửu Hoàng tử này muốn lấy quy củ của thành Y Đạo để chèn ép hắn, hoặc lấy hoàng triều Hiên Viên bọn họ để chèn ép hắn.

Nhưng bây giờ xem ra, hình như Hiên Viên Linh Ngọc không hề muốn đào sâu.

Đối mặt với ánh mắt chăm chú của Dương Bách Xuyên, Hiên Viên Linh Ngọc lại mỉm cười tao nhã, nói: “Hiên Viên Linh Ngọc bái kiến Dương thánh chủ.”

“Cửu Hoàng tử đa lễ rồi, Hiên Viên hoàng đế có khỏe không? Lần này, Dương mỗ đặc biệt đến tiếp kiến hoàng triều Hiên Viên, không ngờ lại gặp phải cảnh ác thiếu đàn áp dân lành, cũng thấy y đức của một số y tu, Dương mỗ cảm thán sự phồn hoa của thành Y Đạo, hoàng triều Hiên Viên các ngươi đúng là giỏi quản lý thành trì…”

“Hôm nay, bạn Dương mỗ bị y sư gây khó dễ, sau đó lại gặp ác thiếu bắt nạt, vậy nên mới không nhịn được cho chút trừng phạt nho nhỏ, có làm hỏng quy củ của thành Y Đạo không?”

Thực ra những lời này của Dương Bách Xuyên là hơi không biết xấu hổ, biết rõ thành Y Đạo người ta có quy củ không được giết người, hắn lại cứ giết người ở thành Y Đạo, còn hỏi ngược lại người ta có làm hỏng quy củ không?

Ngươi nói xem có hỏng quy củ không?

Đương nhiên mặc dù tiếng nói của Dương mỗ mềm mại, nhưng giọng điệu lại không thân thiện gì. Hắn vừa mở miệng đã là quy củ của thành Y Đạo, sau đó là y tu không có y đức, tiếp theo là ác thiếu, cuối cùng mới là giết người, lúc thì tìm một lý gượng ép cho mình, còn âm thầm chế giễu hoàng triều Hiên Viên.

Mặt khác rõ ràng nói với Hiên Viên Linh Ngọc, Dương Bách Xuyên ta đặc biệt đến thăm lão tử Hiên Viên hoàng đế của ngươi, nhưng lại bắt gặp bạn ta bị bắt nạt.