“Ai? Chán sống rồi à, dám quản cả việc của bản thiếu?”
Cánh tay đang đưa về phía Hồ Tiên Nhi dừng lại, hắn nhìn về phía đám đông.
Mọi người đều tự động tránh ra một con đường.
Lúc này, một gã đàn ông để râu dẫn theo một bé gái chừng tám – chín tuổi đi tới.
Trong lòng Dương Bách Xuyên đang vô cùng tức giận, sau khi xác định được giọng nói này là của Hồ Tiên Nhi, hắn lập tức dùng thần thức qua xem thử, quả nhiên là nàng.
Nhìn thấy Hồ Tiên Nhi bị Hạng Tuyền trêu đùa giữa phố, Dương Bách Xuyên đằng đằng sát khí hô lên ‘Dám chạm vào nàng ấy ta diệt cả nhà ngươi’.
Hắn đau lòng cho người bạn cũ Hồ Tiên Nhi, không ngờ lần này tới thành Y Đạo này gặp được nàng.
Nghe nàng bất lực cầu xin y sư, trong lòng hắn quả thật rất khó chịu.
Nhớ lúc trước mấy người bọn họ có quan hệ như sắt đá cùng nhau vào sinh ra tử.
Hiện tại họ đã những người Trái Đất tới Tu Chân Giới, so với trước còn thân cận hơn.
Hắn không biết người bạn muốn cứu mà Hồ Tiên Nhi nhắc tới là ai, nhưng khi nhìn thấy vẻ bất lực của Hồ Tiên Nhi.
Dương Bách Xuyên hận gã Lâm y sư kia không có y đức, càng tức giận Hạng Tuyền đùa bỡn Hồ Tiên Nhi.
Hồ Tiên Nhi là người phụ nữ của Chiêm Khánh Nhân, lúc trước hắn cũng đã biết chuyện này.
Bây giờ Chiêm Khánh Nhân không có đây, nữ nhân của huynh đệ bị bắt nạn, sao Dương Bách Xuyên chịu để yên.
Hắn dắt tiểu Phượng Hoàng như một búp bê sứ đi tới, người xung quanh không hẹn mà cùng tránh đường.
Lúc này tất cả mọi người đều hiểu, sắp có kịch hay để xem rồi, không chừng Hạng Tuyền sẽ ra tay.
Ai nấy đều tự động tránh ra xa hơn mười mét.
Trong mắt bọn họ, mặc dù tu vi của Dương Bách Xuyên không tệ, nhưng cũng chỉ là Đại Thừa đại viên mãn, còn Hạng Tuyền lại là Phi Thăng cảnh sơ kỳ.
Dương Bách Xuyên chắc chắn không phải đối thủ của Hạng Tuyền.
Xung quanh vang lên tiếng bàn tán: “Người đàn ông này là ai thế? Lẽ nào không biết Hạng Tuyền là người của Thiên Kiếm Sơn sao?”
“Chưa gặp người này ở thành Y Đạo bao giờ…”
“Lần này có trò vui để xem rồi, chọc phải Hạng Tuyền, vị đại hán này xui xẻo rồi!”
“Nói thế nào thì Trương Tam ta đây cũng rất kính nể vị đại hán này, biết rõ tu vi thua kém người ta nhưng gặp chuyện bất bình vẫn dám lên tiếng, đúng là nam tử hán…”
“Đàn ông chân chính cũng vô dụng, chết rồi thì chẳng là cái thá gì cả, biết đối phương hơn mình cả bối cảnh thân vận lẫn tu vi mà còn cứng đầu, đây là hành vi của kẻ ngu…”
Xung quanh không ngừng nhỏ giọng bàn luận, Dương Bách Xuyên mắt điếc tai ngơ.
Tay hắn vẫn dắt tiểu Phượng Hoàng bước từng bước về phía Hạng Tuyền, vẻ mặt Dương Bách Xuyên âm trầm tới đáng sợ.
Lúc này, Hạng Tuyền cũng hoàn hồn. Hắn nhìn gã đại hán trâng tráo kia chỉ là tu sĩ Đại Thừa, trong lòng nổi giận lôi đình, Hạng Tuyền chửi mắng: “Thứ ăn mày ở đâu chui ra, ngươi muốn chết à, một tu sĩ Đại Thừa cỏn con cũng dám ăn nói ngông cuồng, thế nào, định làm anh hùng cứu mỹ nhân?
Vậy thì phải tự mình soi lại gương, xem bản thân có đủ bản lĩnh xen vào việc của người khác hay không? Ngươi quỳ xuống dập đầu nhận tội rồi cút đi, nếu không, đừng nghĩ thành Y Đạo không được giết người thì bản thiếu không dám giết ngươi…”
Lúc này, Hạng Tuyền vừa nói vừa buông Hồ Tiên Nhi ra, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía Dương Bách Xuyên rồi gầm lên đầy giận dữ.
Sau khi Hồ Tiên Nhi nhìn thấy vị đại hán này, nàng vừa lo lắng lại vừa nghi ngờ.
Lo lắng là sợ vị đại hán gặp chuyện bất bình này chịu thiệt, bênh vực kẻ yếu thay cho nàng, tuy rằng nàng cũng không biết Hạng Tuyền là ai, vừa rồi nàng cũng nghe xung quanh bàn tán nên mới biết hắn là nhân vật như thế nào, bây giờ vị đại hán này ra mặt thay nàng, nếu đánh nhau với Hạng Tuyền chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Nghi hoặc là bởi vì trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt của đại hán lại có vài phần quen thuộc, nhưng Hồ Tiên Nhi lắc đầu ngay lập tức, không thể nào là hắn.
Lúc này ngược lại càng thêm lo lắng.
Sau khi Dương Bách Xuyên đi tới, hắn không thèm nhìn Hạng Tuyền, ánh mắt dừng trên người Hồ Tiên Nhi, vẻ lạnh như băng nhu hòa đi không ít, hắn nói với nàng: “Tới bên cạnh ta...”
Không biết vì sao, Hồ Tiên Nhi nhìn thấy ánh mắt của Dương Bách Xuyên, nghe được giọng nói của hắn, trong lòng lại có một loại cảm giác chắc chắn không thể giải thích được, nàng không nhịn được mà bước tới, nàng cảm thấy vị đại hán dẫn theo bé gái xinh như búp bê sứ này không hề có ý xấu với mình, ngược lại khiến trong lòng nàng sinh ra cảm giác thân thiết, theo bản năng nàng muốn đi vòng qua Hạng Tuyền…