“Vâng.” Tiểu Phượng Hoàng ngoan ngoãn gật đầu.
Lần này Dương Bách Xuyên đi muốn mang theo Hầu Đậu Đậu và tiểu Phượng Hoàng, giới tu giả gian nan, đóa hoa nhà ấm không chịu nổi mưa gió, nên mang bọn họ ra ngoài học hỏi kinh nghiệm.
Nhưng Hầu Đậu Đậu đang bế quan tu luyện trong rừng Ngộ Đạo, đến giờ vẫn chưa xuất quan, cho nên lần này Dương Bách Xuyên chỉ mang theo tiểu Phượng Hoàng.
Mặc dù tiểu Phượng Hoàng và Phượng Hoàng Thần Cầm biết bàn nhưng dù sao vẫn là trẻ con, đám nghé con đều đi ra ngoài, chỉ có tiểu Phượng Hoàng vẫn chưa từng đi ra khỏi nhà, cho nên lần này Dương Bách Xuyên đến thăm hoàng triều Hiên Viên, tiện thể dẫn nàng theo học hỏi thêm kiến thức.
Lần sau ra ngoài Dương Bách Xuyên chuẩn bị mang theo Thú Ngũ Hành và Đả Tiên Thạch, hai người này cũng đang cố gắng tu luyện, bọn họ không cố cũng không được, hiện tại bên cạnh Dương Bách Xuyên có nghé con và tiểu Phượng Hoàng còn có Thú Vân Lôi, đều tạo thành áp lực rất lớn cho bọn họ.
Theo thời gian, sớm hay muộn bọn họ cũng bị bỏ xa…
Thật ra nếu nói về thiên phú, Thú Ngũ Hành và Đả Tiên Thạch không yếu, hai người đều là dị thú thiên địa và kỳ thạch thiên địa, đều là sinh linh khó lường, thành tựu sau này chưa chắc đã thua kém hai thần thú là nghé con và tiểu Phượng Hoàng, chẳng qua nếu không cố gắng, cho dù là thần thú cũng không có được thành tựu to lớn.
Trên thế giới này chỉ có cố gắng mới là đúng nhất, không cố gắng sẽ bị đào thải, đây là sự thật.
Ví dụ như hiện tại Dương Bách Xuyên đi ra ngoài đều không mang theo Thú Ngũ Hành, không phải bởi vì Dương Bách Xuyên có mới nới cũ, bởi vì kẻ địch của hắn càng ngày càng mạnh, hắn cần giúp đỡ chứ không phải liên lụy.
…...
Hiện tại Dương Bách Xuyên là nhân vật nổi tiếng ở Tu Chân Giới, hắn hiểu đạo lý quá rêu rao, cho nên trước khi vào thành Y Đạo hắn đã dùng thần thông Bách Biến hóa bản thân thành một người đàn ông râu tóc xuề xòa, dáng người cao to, dẫn theo một tiểu cô nương 8-9 tuổi.
Thành Y Đạo là một thành trì lớn trong Tinh Cương Hiên Viên, trải dài vạn dặm, vô số tu sĩ, đây là tòa thành trì náo nhiệt nhất Tu Chân Giới.
Đây là thành trì vừa có tu sĩ vừa có phàm nhân.
Tòa thành trì này có nhiều dân cư ra vào nhất.
Bởi vì y quán hoàng gia của hoàng triều Hiên Viên tọa lạc ở đây.
Hoàng triều Hiên Viên là thánh địa y đạo được giới tu giả công nhận, thuật y đạo đứng đầu Tu Chân Giới, cho nên rất nhiều tu sĩ đều đến thành Y Đạo để tìm thầy chữa bệnh cầu đan…
Đây cũng là một tòa thành trì bao dung, không chỉ có y quán hoàng gia của hoàng triều Hiên Viên mở ở chỗ này, còn có rất nhiều tu sĩ y đạo ở khắp Tu Chân Giới đến mở y quán ở đây.
Bởi vì ở đây có rất nhiều người, có thể kiếm được linh thạch, nghe đồn tám phần tu sĩ y đạo ở giới tu giả kiếm cơm ở chỗ này, mở y quán kiếm linh thạch cung cấp cho việc tu luyện.
Trước khi đến đây Dương Bách Xuyên đã đi tìm hiểu qua, cho rằng lời đồn khuếch đại, nhưng sau khi đi vào thành Y Đạo, hắn biết lời đồn không hề giả dối.
Hắn và tiểu Phượng Hoàng đi vào thành đã mất nửa canh giờ, người đến người đi thật sự quá nhiều.
Cửa thành vô cùng lớn, có tám thông đạo, bốn thông đạo to, bốn thông đạo nhỏ.
Thông đạo lớn có hai ra, hai vào, chuẩn bị cho các tu sĩ,
Bốn thông đạo nhỏ chuẩn bị cho phàm nhân.
Thành trì to lớn, dòng người dày đặc, tu sĩ đông đảo, cho dù tu sĩ Nguyên Anh cũng cần người hầu hạ, tu sĩ muốn tu luyện, không thể chuyện gì cũng phải tự tay làm.
Cho nên phàm nhân trở thành nhân viên phục vụ cho tu sĩ.
Trái lại, làm phàm nhân phục vụ cho tu sĩ cũng là một loại cơ duyên, nếu hầu hạ tu sĩ vui vẻ, ban thưởng một viên đan dược hay công pháp gì đó thì có thể bước vào con đường tu chân, thay đổi vận mệnh cả đời.
Cũng vì vậy thánh Y Đạo ra đời nhiều Tán Tu nhất.
Ở chỗ này, phàm nhân cũng được bảo vệ, hoàng triều Hiên Viên có lệnh cấm không cho phép tu sĩ vô cớ đuổi giết phàm nhân, nếu không sẽ trở thành kẻ địch với cả hoàng triều Hiên Viên.
Tòa thành trì lớn này không rời khỏi phàm nhân.
Hoàng triều Hiên Viên có tầm nhìn xa trông rộng.
Luật lệ này được dán lên tất cả các chỗ phải đi qua, mỗi một tu sĩ đều phải biết rõ.
Sau khi đi vào thành nhìn thấy đường phố to lớn thông suốt, mười cửa hàng chín quán y, cứ cách mười cửa hàng sẽ có chín y quán, nhà nào cũng chật kín người, có tu sĩ khám bệnh phàm nhân tự do khám bệnh, có y quán của tu sĩ, cũng có y quán của phàm nhân.
Dương Bách Xuyên cũng không ngờ là còn có cả yêu tu đã hóa hình ra vào nơi này, lại bình an không hề xảy ra chuyện gì.
Điều này làm Dương Bách Xuyên càng có ấn tượng tốt với hoàng triều Hiên Viên, có thể bao dung cả yêu tu thì cũng không đơn giản.