“Không biết còn dám bảo là từ U Minh Giới? Dám trêu chọc bản chủ nhân, lá gan của ngươi cũng lớn thật đó…?” Tên họ Dương vừa thở hổn hển, vừa quát lớn vào mặt nghé con.
Trông nghé con lúc này có vẻ uất ức lắm, sợ sệt nhìn tên họ Dương, khẽ bật khóc nức nở nói: “Chủ… chủ nhân ơi, tuy… tuy ta không biết những ký tự ghi trên giấy có nghĩa gì, nhưng khi nhìn thấy chúng, tiềm thức đã báo cho ta biết chúng thật sự đến từ Tu Chân Giới, đó là bản năng được truyền thừa qua huyết mạch của ta, còn nội dung ghi bên trên là gì ta thật sự không biết, sao có thể trách ta được?! Tương lại ta tiến hóa lần nữa, nhận được nhiều ký ức truyền thừa từ huyết mạch hơn, thì mới có thể hiểu được ý nghĩa của những ký tự đó…”
Nghe nghé con giải thích như vậy, tên họ Dương đang thở hồng hộc có hơi ngạc nhiên. Nhờ ban nãy đánh nghé con một trận mà cảm giác bức bối trong lòng hắn đã tiêu tan, giờ lại thấy hơi áy náy, vì những lời nghé con nói cũng rất hợp tình hợp lý.
Nghé con người ta là thần thú Kỳ Lân, tuy giờ vẫn còn trong giai đoạn con non, chưa có trưởng thành, nhưng thần thú Kỳ Lân là vua thần thú của thế gian, huyết mạch truyền thừa cực kỳ cường đại, cũng vô cùng dài lâu, chưa biết chừng ban đầu, tổ tiên của Kỳ Lân từng đứng ngang hàng với thiên địa, nên có biết vài bí văn cũng chẳng có gì lạ.
Với cả, hiện tại nghé con chỉ là một kỳ lân con chưa trưởng thành, từ thần thông, thiên phú, ký ức truyền thừa… đều tới từ mỗi lần huyết mạch trưởng thành…
Truyền thừa của thần thú vô cùng độc đáo, thần bí và mạnh mẽ, thần thú càng mạnh, truyền thừa sẽ càng cường đại và dài lâu và thường sẽ xuất hiện từng bước theo sự trưởng thành của huyết mạch.
Nghé con nhìn thấy tờ giấy trong tay hắn, bản năng tiềm thức nói cho nó biết thứ đó, chuyện này hẳn không sai, thế nên có không biết ý nghĩa của các ký tự ghi bên trên cũng là bình thường.
Thế mà tên họ Dương nào đó còn đánh nghé con người ta tơi bời.
Nghĩ đến đây, mặt hắn đỏ bừng lên vì xấu hổ, hắn quay qua nói với nghé con: “… Ngươi… ngươi phải nói sớm một chút chứ…”
Trên mặt nghé con để lộ biểu cảm uất ức: “Chủ nhân cũng đâu cho ta cơ hội giải thích, ta còn chưa kịp nói gì thì ngài đã nổi trận lôi đình rồi…”
“À thì…” Mặt mà hắn đỏ bừng, không biết phản bác lại thế nào.
Hình như… là vậy thật.
Đúng là hắn không hề cho nghé con cơ hội giải thích đã xông tới đập người ta một trận.
Nhưng hiện tại hắn đang đứng trước mặt biết bao thuộc hạ, sao có thể nhận sai, chỉ đành ho khan hai tiếng, sừng sộ nói: “Ý của ngươi là chủ nhân sai?”
Theo quán tính, nghé con tính nói “Vốn là lỗi của ngài”, nhưng vừa ngẩng đầu lên, thấy tên họ Dương nào đó híp mắt nhìn mình thì sợ đến rụt cả cổ, vội phủ nhận: “Không phải, không phải thế… Chủ nhân nói đúng, là do ta không giải thích rõ ràng từ đầu.”
“Ừm…” Hắn kéo dài giọng, ừ một tiếng, vô cùng hài lòng với biểu hiện của nghé con, rồi lại vội vàng hỏi: “Giờ ta hỏi ngươi, ngươi có chắc ký tự ghi tên tờ giấy là bắt nguồn từ U Minh Giới thật không? Trả lời nghiêm túc vào, có gì nói nấy, chuyện này quan trọng với chủ nhân lắm đấy.”
“Ta chắc chắn, tri thức của ta là do tộc kỳ lân truyền lại, tuyệt đối không sai, thứ này thật sự thuộc về U Minh Giới.” Nghé con nghiêm giọng đáp.
Dương Bách Xuyên thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xác định được trên đời này quả thật có U Minh Giới.
Tuy tạm thời nghé con không giải nghĩa được nội dung của tờ giấy, nhưng không đồng nghĩa với việc tương lai cũng vậy.
Sau đó, Dương Bách Xuyên lại hỏi: “Mất bao lâu thì ngươi mới biết được ý nghĩa của các ký tự ghi trong đây, với cả ngươi còn biết gì về U Minh Giới nữa không?”
“Bẩm chủ nhân, có lẽ phải chờ sau khi ta trưởng thành mới đọc hiểu được nó, truyền thừa của tộc ta chỉ bộc phát hoàn toàn ra khỏi huyết mạch sau khi thành niên mà thôi…” Nghé con thành thật trả lời.
Nghe tới đây, Dương Bách Xuyên có hơi thất vọng, nhưng cũng hiểu được. Tóm lại, những lời nghé con nói hôm nay đã thắp lên ngọn lửa hy vọng trong hắn.
Sau một hồi trầm tư, hắn nói: “Sau khi trở về phải cố gắng tu luyện, mau chóng trưởng thành, ta sẽ cho ngươi tài nguyên tốt nhất, không được lười biếng, biết chưa?”
Nghé con lập tức mừng như mở cờ, vội gật đầu lia lịa. Thật ra, nó rất hâm mộ Điêu Nhi có thể xem đan dược như đồ ăn vặt mà ăn mỗi ngày, nếu nó cũng có đan dược, tất nhiên sẽ nhanh chóng trưởng thành rồi, quan trọng nhất là đan dược ăn cực kỳ ngon!
Hắn kiểm tra tờ giấy lần nữa, rồi mới cẩn thận cất đi, xong xuôi mới quay sang nhóm Khổng Tước, nói: “Sau khi tới sau núi, chỉ cần tìm thấy cứ điểm của tổ chức sát thủ, bất kể bên trong có sát thủ U Linh không thì cũng hủy diệt hết cho ta.”
Sau khi Dương Bách Xuyên ra lệnh, các đại yêu chầm chậm cất bước, vòng ra phía sau núi U Linh Chi Đô…
Hắn không đi theo, mà đứng im tại chỗ chờ. Chỉ lát sau, tiếng chém giết và nổ tung vang lên, hắn cho rằng sát thủ U Linh đã đánh mất Sát Thủ Vương sẽ chẳng dấy lên nổi phong ba bão táp gì, chỉ cần Khổng Tước, Khoáng Tùy Phong và hơn ba trăm người cấp Phi Thăng cảnh là đủ để dẹp loạn rồi.
Chẳng bao lâu, không còn bất cứ âm thanh nào truyền tới nữa, điều này chứng tỏ cuộc chiến đã kết thúc, tức là hiện tại, U Linh Chi Đô và tổ chức sát thủ U Linh đã bị hắn tiêu diệt sạch sẽ.