Dương Bách Xuyên chú ý tới sự biến hóa trong ánh mắt của tất cả mọi người, vừa nhìn là hiểu ngay. Các đại yêu chắc chắn trung thành với hắn, hiện tại cho dù hắn ra lệnh cho những đại yêu này lên núi đao xuống biển lửa, thì bọn họ cũng không chút do dự.
So với Nhân tộc, tâm tư của Yêu tộc đơn thuần hơn.
Lúc này, Dương Bách Xuyên nhìn đám người Nguyên Vô Thường, Khoáng Tùy Phong, Mộ Mãn Thiên. Thật ra hắn biết lòng người mới là khó lường nhất.
Nhưng con người là phần tử quan trọng nhất đối với Vân Môn Tiên Cảnh. Thế giới này vẫn lấy Nhân tộc là chính, con người đứng đầu vạn vật, kẻ làm nên việc lớn cũng là con người.
Vì vậy Dương Bách Xuyên vẫn phải nói lý với đám người Khoáng Tùy Phong.
Hắn nhất định phải đánh U Linh Chi Đô. Hắn đã có ý định này, nều vì sợ này sợ kia mà từ bỏ thì không phải là chuyện tốt đối với việc tu luyện của hắn.
Dương Bách Xuyên biết hắn ra lệnh, đám người Mộ Mãn Thiên, Khoáng Tùy Phong sẽ không phản đối, nhưng sẽ vướng mắc trong lòng. Vì vậy hắn phải nói lý lẽ cho những người này để tránh sau này để lại tai họa ngầm, không có lợi cho sự phát triển của Vân Môn Tiên Cảnh.
Nhất định phải cho bọn họ biết nguyên nhân thánh chủ hắn làm như vậy.
Có đôi khi cần dùng đến bạo lực, nhưng tông môn phát triển tương tự như văn hóa doanh nghiệp, cần phải bày tỏ thái độ và quan điểm cho bọn họ nghe, có võ thì cũng phải có văn.
Dương Bách Xuyên nhìn quanh một vòng rồi mới lên tiếng: "Ta nhất định phải san bằng U Linh Chi Đô, chuyện này sẽ không thay đổi, Dương Bách Xuyên ta không phải là kẻ làm việc mà sợ này sợ kia.
Không phải vì người của U Linh Chi Đô đánh muội muội ta bị thương, lại càng không phải bọn họ đả thương con chồn ta cưng chiều nhất nên ta mới tức giận, đi san bằng U Linh Chi Đô.
Bây giờ ta nói cho các ngươi biết ta không hành động theo cảm tính, Tu Chân Giới vốn là thế giới cá lớn nuốt cá bé, ngươi không mạnh mẽ, không cứng rắn thì kẻ khác sẽ bắt nạt ngươi, giết ngươi...
Nếu tu chân là cái cảnh bị người ta bắt nạt nhưng phải nuốt giận vì e sợ chỗ dựa cường đại sau lưng đối phương, thì ta thà không tu chân, có tu cũng không làm nên trò trống gì. Bởi vì ngay cả ý niệm trong lòng mà cũng không hiểu rõ thì tu có tác dụng gì?
Hôm nay bọn họ có thể đả thương muội muội của ta, đả thương linh sủng của ta, ngày mai bọn họ có thể đả thương thê tử và con cái của ta, ngày mốt có thể giết môn đồ của ta. Nếu lần nào ta cũng nén giận, e ngại thế lực phía sau gì đó, thì tông môn đừng hòng phát triển...
Vì vậy ta không thể nhẫn nhịn, có lần một sẽ có lần hai, hôm nay ta muốn nói với các ngươi rằng: bất cứ môn đồ đệ tử nào của Vân Môn ta cũng không được để người ta bắt nạt. Đừng nói hôm nay người bị thương là con chồn và muội muội của ta, cho dù là bất kỳ một đệ tử Vân Môn nào, ta cũng tiến đánh U Linh Chi Đô, san bằng nơi đó...
Đây là lời hứa của ta dành cho mỗi người các ngươi. Bất kể là người là yêu, chỉ cần là đệ tử Vân Môn, Dương Bách Xuyên này sẽ làm như vậy.
Bây giờ ta hỏi các ngươi một câu, nếu ta đối địch với toàn bộ Tu Chân Giới, các ngươi có dám theo không?"
Dương Bách Xuyên không nói to, nhưng từng chữ rõ ràng vang vọng khắp sân.
Lúc này, Lôi Lão Hổ vẫn im lặng nãy giờ là người đầu tiên lên tiếng: "Lôi mỗ nguyện theo thánh chủ chinh chiến, có gì phải sợ?"
Nể mặt con rể Lý Đại Nghị, Lôi Lão Hổ nên ủng hộ Dương Bách Xuyên, bởi vì ông ta biết nỗi lo trong lòng Dương Bách Xuyên là Nhân tộc. Một đám đại yêu trung thành với Dương Bách Xuyên, còn những người gia nhập Vân Môn về sau như ông ta và đám Mộ Mãn Thiên, Khoáng Tùy Phong thì vẫn đang dần hòa nhập vào Vân Môn.
Lôi Lão Hổ là chủ một gia tộc nên biết tầm quan trọng của "con người" trong một gia tộc và tông môn. Hơn nữa, Dương Bách Xuyên giúp đỡ nhà họ Lôi không vì nhà họ Lôi là một gia tộc mà phân biệt đối xử, không hề giấu giếm điện Thành Tiên và rừng Ngộ Đạo của Vân Môn Tiên Cảnh.
Do đó, về tình về lý Lôi Lão Hổ đều là người đầu tiên bày tỏ thái độ. Vả lại Dương Bách Xuyên nói một tràng, Lôi Lão Hổ rất tán thưởng. Làm người làm việc thì nên như thế, rất hợp ý ông ta.
Có Lôi Lão Hổ tiên phong, Khoáng Tùy Phong cũng không ngượng ngập nữa. Ông ta dẫn đầu can gián, nhưng sau khi nghe Dương Bách Xuyên bày tỏ, ông ta không còn rối rắm.
Khoáng Tùy Phong thở dài: "Lão phu cũng từng trải qua thời trẻ, nếu thánh chủ muốn đánh thì ta sẽ cống hiến cái mạng già này!"
Thật ra Khoáng Tùy Phong nghe Dương Bách Xuyên nói xong cũng rất hài lòng, thậm chí có chút hưng phấn khó tả, một câu "lão phu cũng từng trải qua thời trẻ" đã nói lên tiếng lòng.
Nghĩ lại thì chuyện đi san bằng một thánh địa dù có thành công hay không đều là một sự kiện tầm cỡ. Hơn nữa sau khi ông ta phân tích cái lợi cái hại, Dương Bách Xuyên vẫn giữ nguyên quan điểm, sự can đảm và sáng suốt cỡ này khiến Khoáng Tùy Phong kính nể, thiết nghĩ Dương Bách Xuyên cũng có tự tin.
Bây giờ nghĩ kỹ thì thấy Vân Môn có nhiều đại yêu Phi Thăng cảnh như vậy, trên đời này có bao nhiêu thế lực sở hữu thực lực mạnh hơn chứ?
Cũng có thể là ông ta cả nghĩ, gia tộc mang huyết mạch thần thú không dễ dàng xuất sơn như vậy.
"Chúng ta nguyện theo thánh chủ tung hoành Tu Chân Giới..."
Sau đó đám người Nguyên Vô Thường cũng hô, rốt cuộc không còn băn khoăn gì nữa.
"Thuộc hạ nguyện thề chết theo thánh chủ tung hoành Tu Chân Giới..."
"Thuộc hạ nguyện thề chết theo thánh chủ..."
Từng tiếng hô to vang lên, đến cuối cùng các đại yêu xung quanh và đám người Nguyên Vô Thường đồng thanh hô hào, tiếng hô rung trời.
Tên họ Dương nào đó nghe thấy cũng có cảm giác huyết mạch bùng cháy.
Hắn lớn tiếng nói: "Xuất phát, mục tiêu là chín vạn dặm phía tây nam, vị trí của U Linh Chi Đô."