Ở trong mắt Dương Bách Xuyên, sau khi sư phụ đâm ra một kiếm, tiếng kêu la thảm thiết của Ma Vương vang lên, đôi mắt máu to như cối xay cũng ảm đạm biến mất.
Sau đó ma sát cuồn cuộn che trời lấp đất cũng nhanh chóng co lại…
Hóa thành một điểm nhỏ.
Cuối cùng tất cả ma sát trong mắt trận biến mất không còn.
Nhưng những ma sát đó không phải thực sư biến mất mà thu nạp hội tụ lại, hóa thành một người cao 3 mét, mặc chiến giáp tay cầm cự đao.
Dương Bách Xuyên nghĩ thầm: “Có lẽ đây mới là bộ mặt chân chính của ma đầu.”
Mặc dù không nhìn rõ dung mạo, chỉ là một hình người cuốn đầy ma sát, nhưng vẫn làm Dương Bách Xuyên cảm thấy áp lực.
Sau đó nghe thấy ma đầu mở miệng nói: “Mặc kệ ngươi là ai, ngươi đã chọc giận bổn vương, bổn vương muốn rút ra nguyên thần của ngươi, làm ngươi sống không bằng chết.”
Lời nói uy hiếp của ma đầu vang lên, lúc này sư phụ tạm dừng, nói: “Ngươi thử xem, bản tôn rất muốn nhìn xem thủ đoạn của cổ ma đầu.”
Nói xong Vân Thiên Tà đứng yên, bày ra bộ dáng cứ phóng ngựa lại đây, ta chấp hết.
“Gào…”
Ma Vương nhấc đao gầm lên: “Cơn giận của Ma Vương, trảm…”
Một đao tràn ngập ma sát buông xuống với tốc độ nhanh như tia chớp.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại làm Dương Bách Xuyên trợn mắt há mồm.
Sau khi Ma Vương chém ra một đao khí thế kia, vậy mà… Vậy mà lại xoay người chạy trốn.
Lại… Lại chạy thoát.
Dưới một kiếm của sư phụ, một kích cường đại của Ma Vương hóa thành hư vô, cũng thuyết minh sự tinh ranh của tên ma đầu này. Hôm nay hắn ta đụng phải sư phụ, ăn mệt, biết không đánh lại nên đánh ra một thường rồi quay người chạy trốn.
Không biết xấu hổ.
Thì ra lời đồn Ma tộc xảo trá là thật, không biết xấu hổ cũng là thật, Ma tộc rất biết nhìn thời thế cũng là thật.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại rất tán thành loại không biết xấu hổ này, bởi vì so với mặt mũi, mạng quan trọng hơn, chỉ có giữ được mạng mới có thể đi tranh mặt mũi.
Tên ma đầu này rất láu cá.
Thấy ma đầu chạy trốn, Dương Bách Xuyên không nhịn được nói: “Sư phụ, ma đầu chạy thoát…”
Sau đó nghe sư phụ nói: “Vi sư biết, yên tâm đi, không thoát được…”
Nghe sư phụ nói vậy, Dương Bách Xuyên yên tâm hơn rất nhiều, sư phụ là ai chứ, sao có thể không nhìn ra ma đầu muốn chạy trốn?
Quả nhiên sau khi dứt lời, sư phụ lầm bẩm: “Thập Phương Tỏa Thiên, Khốn Long, Diệt Ma, giết.”
Chân ngôn vang lên, sư phụ chém ra năm kiếm liên tiếp về phía hư không, sau đó hóa thành mười đạo kiếm quang, có ảo giác toàn bộ thiên địa tràn đầy kiếm khí.
Ngay sau đó mười đạo kiếm quang hợp nhất, hóa thành một, như bóng dáng của một con rồng, lóe lên rồi biến mất không thấy.
“Gào…”
Một tiếng rồng ngâm vang lên từ phía chân trời cùng với một tiếng kêu thảm thiết.
Dương Bách Xuyên thấy được bóng đen đã chạy xa kia bị nổ tung.
Lần này có thể cảm nhận được rõ ma đầu đã hồn phi phách tán.
Bị một kiếm ‘Thập Phương Tỏa Thiên’ của sư phụ tiêu diệt.
Cuối cùng cũng bị tiêu diệt…
Lấy lại phản ứng, Dương Bách Xuyên mừng như điên, bên tai vang lên âm thanh suy yếu của sư phụ: “Tiểu tử thối, trong khoảng thời gian ngắn không được trêu chọc Ma tộc nữa, vi sư… Ăn không tiêu.”
Dứt lời âm thanh yếu đi, Dương Bách Xuyên chấn động, khôi phục lại quyền chủ đạo của thân thể.