Bị người Tu Chân Giới biết được còn không bị người ta châm chọc sỉ vả sau lưng à?
Đến lúc đó người người đòi đánh, đấy mới là bi ai...
Thế nên nghe Dương Bách Xuyên nói xong, Mộ Mãn Thiên suy ngẫm chốc lát rồi giải thích những đạo lý này cho hắn nghe, để hắn đừng có ý đồ với đỉnh Trấn Ma nữa, chưa chắc nơi này đã có đường thoát, lỡ như thả ma đầu thượng cổ ra ngoài thì bọn họ sẽ càng chết nhanh hơn.
Mộ Mãn Thiên vừa dứt lời, một tiếng hừ lạnh vang lên: "Ranh con không biết trời cao đất rộng, đầu óc không đứng đắn..."
Giọng nói này vừa già nua vừa lạnh lẽo.
Dương Bách Xuyên và Mộ Mãn Thiên đồng loạt quay đầu, chỉ thấy tám, chín người bay tới từ bên kia đỉnh núi.
Đám tu sĩ này chính là người cũng vô tình xâm nhập vào kẽ hở lúc trước trong lời Mộ Mãn Thiên, tuy nhiên bọn họ là người của tông môn, rất khinh thường tán tu.
Cầm đầu là một lão giả Phi Thăng Cảnh đại viên mãn, đám còn lại là Phi Thăng Cảnh sơ trung hậu kỳ, cũng có cả Đại Thừa, nhìn tu vi đã thấy mạnh hơn đám Mộ Mãn Thiên rất nhiều, bảo sao lúc Mộ Mãn Thiên nhắc đến có hơi kinh sợ.
Bây giờ nhìn lại, đúng thật là hung hăng.
Lọt vào tai Dương Bách Xuyên vô cùng khó chịu, rõ ràng lão già này nhằm vào hắn mà.
Nhưng người ta nói cũng không sai, ai bị nhốt ở đây mà không nghĩ cách ra ngoài chứ?
Các ngươi nhận mệnh, lòng có ý định khác là chuyện của các ngươi, tiểu gia chỉ muốn tìm kiếm tung tích của mấy cô nương, bên ngoài còn có mấy chục vạn môn đồ cần hắn nuôi dưỡng nữa kìa.
Hơn nữa hắn cũng chỉ vừa nói vậy thôi, đã xông vào đỉnh Trấn Ma đâu, dù có thả ma đầu ma hồn trong lời Mộ Mãn Thiên ra thì thế nào?
Thả thì hắn thu thập, một ma hồn bị trấn từ thời thượng cổ đến giờ, có thể mạnh cỡ nào?
Dưới thời gian vô tận, dù có bất tử cũng không dậy nổi sóng gió gì, trên người Dương Bách Xuyên còn có sư phụ Vân Thiên Tà đấy, còn không ứng phó nổi một đầu ma hồn à.
Cái lão bất tử này, vừa tới đã ra oai phủ đầu với tiểu gia? . Đam Mỹ Trọng Sinh
Nói toẹt ra, mọi người đều là phượng hoàng rơi xuống nước thua cả gà, huống hồ không chừng các ngươi là gà, tiểu gia mới là phượng hoàng đây.
Tại nơi không có thiên địa linh khí này, đối phương có là Phi Thăng Cảnh đại viên mãn thì Dương Bách Xuyên cũng không sợ, hắn có vô số linh đào bổ sung chân nguyên, đã tiến tới cảnh giới bất bại.
Bị câu kia của lão đầu chọc giận, người họ Dương nào đó lập tức đốp lại: “Lão bất tử, quản cái đầu ngươi, tiểu gia nói chuyện mắc gì ngươi xía vào?”
Dương mỗ không sợ chút nào.
“Ngươi… Càn quấy…”
“Thằng ranh con, ở tâm trận mà ngươi cũng dám kiêu ngạo như thế, tìm chết…”
Đám người đi theo sau lão giả giận dữ mắng.
Ngược lại lão già cầm đầu không nói gì, chỉ nâng lên tay ý bảo đừng ầm ĩ, ngay sau đó lão nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên rồi cười phá lên: “Hahaha… Nhãi con, ngươi là kẻ thứ nhất dám mắng lão phu suốt vạn năm nay, không tồi, rất gan dạ sáng suốt. Xét thấy ngươi là nhãi con vắt mũi chưa sạch, lão phu không so đo với ngươi, cũng không có thói quen ỷ lớn hiếp nhỏ, chẳng qua… Có một số lời, lão phu vẫn phải nói rõ cho ngươi biết…”
Nói đến đây, lão già tạm dừng một lát, dời mắt sang đỉnh núi rồi tiếp tục lên tiếng: “Tru Ma thiên trận không một kẽ hở là tâm huyết mà cao thủ tiền bối các đời và tiên nhân tiên giới thời thượng cổ trả giá, bọn họ tạo ra một chiến trường khép kín để tru sát tu sĩ Ma tộc, trấn áp ma đầu hùng mạnh, nhằm trừ ma cho Tu Chân Giới, sáng tạo hoàn cảnh tu luyện hòa bình tốt đẹp cho tu sĩ…