Một canh giờ sau, cũng không biết đã dùng bao nhiêu viên linh đào, cuối cùng chân nguyên cũng đầy, đột nhiên Dương Bách Xuyên đứng bật dậy, nhảy lên không trung, cầm kiếm Đồ Long, chém ra một kiếm lên hư không.
Hắn muốn phá vỡ hư không, phá vỡ không gian thế giới này đi ra ngoài.
Phá Không Kiếm có thể chém ra một cái khe không gian ở thế giới bên ngoài, cho nên Dương Bách Xuyên không lo lắng không chém được thế giới được hình thành từ trận pháp không gian này.
Hắn cũng không bảo Nguyên Vô Thường cùng ra tay nếm thử.
Một kiếm của hắn cũng đủ để phá được thiên địa này.
“Ầm ầm ầm…”
Phía chân trời nổ ầm ầm.
Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm phía chân trời.
Nhưng ngay sau đó hắn trợn tròn mắt.
Sau khi chém ra một kiếm, kiếm khí biến mất trong hư không không để lại dấu vết gì, giống như bị hắc ám cắn nuốt.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp chuyện quỷ dị như này, giống như hư không trên đỉnh đầu là một hung thú đang há to miệng, đừng nói một kiếm này của hắn, cho dù đánh ra chiêu thức cường đại gấp mười lần cũng sẽ không xuất hiện dao động gì.
“Thấy chưa… Ta đã bảo là vô dụng mà, chúng ta vẫn nên nghĩ cách khác đi, nếu nơi này là Tru Ma Thiên Trận, rốt cuộc cũng chỉ là trận pháp, mà trận pháp chắc chắn sẽ có sơ hở, chúng ta đi quan sát rồi tính tiếp, hiện tại ta có một suy đoán lớn mật…” Nguyên Vô Thường nói.
Dương Bách Xuyên có chút uể oải: “Suy đoán gì?”
Nguyên Vô Thường nói: “Ta đoán có phải nơi này chính là tâm trận của Tru Ma Thiên Trận hay không?”
“Tại sao lại nghĩ vậy?” Dương Bách Xuyên hỏi.
“Ta nghiên cứu trận pháp chi đạo hơn vạn năm, không dám nói tinh thông nhưng cũng hiểu biết, chỉ cần là bố trí trận pháp hình thành không gian, chỉ có ba loại kết quả.
Đầu tiên, đây chỉ là một không gian hơi lớn một chút, sự tồn tại cứng nhắc, không có bất kỳ sự sống nào.
Thứ hai sẽ hình thành một không gian tiểu thế giới, nhưng kết giới tuyệt đối sẽ không ổn định, có thể sẽ xuất hiện núi sông, nhưng tất cả đều là ảo cảnh, chỉ có thể nói là không gian ảo cảnh của trận pháp.
Loại thứ ba là trận pháp Đại Thừa chân chính, dùng uy lực của trận pháo diễn biến thành một tiểu thế giới chân chính, có thể sinh ra vật thật, giống với những gì chúng ta đang thấy.
Nhưng nếu so sánh thì không gian nơi này quá mức ổn định, có núi có sông, thậm chí còn có vài tiểu sinh linh, nhưng chỉ không có linh khí thiên địa, chuyện này không bình thường, chứng tỏ người bày trận cố ý làm vậy để che giấu nơi này.
Có lẽ người bày trận cũng không muốn sinh linh đi vào đây phát hiện bí mật che giấu, hoặc nói cách khác cho dù có người xông vào, cho dù phát hiện ra nơi này là trung tâm của Tru Ma Thiên Trận, dưới tình huống không có linh khí, cho dù đã biết cũng sẽ không có sức mạnh phá hủy nơi này.
Hơn nữa nhìn núi sông nơi này, có lẽ là nguồn nước của sơn cốc, người bày trận đã lợi dụng núi sông có sẵn ở đây, dung hợp núi sông thiên địa, bày ra đại trận làm người nhìn không ra dấu vết trận pháp, gần như hoàn mỹ.
Nhưng chỉ cần do người bày trận, trận pháp đều sẽ có dấu vết, cố tính nơi này lại nhìn không ra dấu vết gì, hơn nữa lúc trước sức mạnh của hai chúng ta bị lôi kéo đã động chạm đến Truyền Tống Trận, vô ý bị truyền tống đến đây, cho nên ta đoán nơi này chính là trung tâm của Tru Ma Thiên Trận.”
Dương Bách Xuyên thầm gật đầu, hắn cũng hiểu trận pháp, nhưng không thể hiểu kỹ như Nguyên Vô Thường, sau khi nghe xong Nguyên Vô Thường phân tích, cảm thấy đúng là như vậy.
Nếu nơi này chính là tâm trận, vậy có cơ hội đi ra ngoài.
Sau khi hai người bàn bạc với nhau xong, thật ra cũng chưa tìm ra được cách nào, cuối cùng quyết định đi quan sát trước đã.
Đúng lúc Dương Bách Xuyên và Nguyên Vô Thường đang định đi xa thì nghe thấy có tiếng động, cẩn thận nghe, hai người nhìn nhau, không hẹn cùng nói: “Có người…?”