Dương Bách Xuyên không rề rà, lập tức giơ kiếm, nhắm mắt, tích lũy toàn bộ sức mạnh toàn thân, sau đó hét to: "Phá Không Kiếm..."
Một kiếm chém ra, hắn bay vọt lên không trung, thi triển kiếm pháp Cổ Tiên mà hắn lĩnh ngộ được trong rừng Ngộ Đạo. Thật ra đây là một loại kiếm ý, xem như là một kiếm hắn tự lĩnh ngộ kiếm đạo Cổ Tiên.
Lúc trước một kiếm này đã chém chết Vạn Linh Thánh Mẫu, tiêu diệt hơn một trăm phân thân quái vật Tuyết Tàng của thánh địa Vạn Linh.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, Dương Bách Xuyên cho rằng một kiếm này của mình hẳn là đã vượt trên thực lực cấp bậc Phi Thăng.
Chỉ có điều quá tiêu hao thần hồn và chân nguyên.
Cho dù hắn có nền tảng vượt xa người bình thường gấp mấy lần cũng không thi triển được ba lần.
Thường thì Phá Không Kiếm có thể thi triển một lần, nếu cố thi triển kiếm thứ hai thì chắc chắn hắn sẽ kiệt sức.
Nếu kiệt sức ở đây, chẳng cần nói cũng biết nguy hiểm sẽ phải đối mặt.
Cho nên Dương Bách Xuyên hi vọng một kiếm này có thể giải quyết được ba ma linh.
Hắn đứng trên không trung nhìn xuống, chém một kiếm vào ba ma linh.
Một kiếm thôi động ngàn vạn kiếm quang.
Cả đất trời biến thành màu vàng, không gian cũng bắt đầu méo mó, loáng thoáng có thể nhìn thấy không gian lấy kiếm Đồ Long làm trung tâm đã xuất hiện từng vệt đen nhỏ xíu.
Đây là vết nứt không gian do một kiếm gây ra, toàn bộ khung cảnh cũng đủ chứng minh uy lực một kiếm này của tên họ Dương nào đó.
Cái tên Phá Không cũng xuất phát từ nguyên nhân này.
Nhìn từ xa, trong phạm vi một trăm mét vuông hoàn toàn bị kiếm khí của Dương Bách Xuyên bao phủ.
Nguyên Vô Thường đang chém giết với ma linh cây già cũng nhận thấy bất thường, liếc mắt nhìn Dương Bách Xuyên lơ lửng trên không. Sau khi xung quanh Dương Bách Xuyên xuất hiện khe nứt, ông ta hít sâu một hơi, thầm mắng một tiếng, sau đó vội vàng hóa thành một đốm sáng bay đi.
"Chém..."
Dương Bách Xuyên thốt ra một chữ "chém".
Một giây sau, ngàn vạn kiếm khí chém xuống, bao phủ trên người ba ma linh.
Tất nhiên hắn đã nhìn thấy Nguyên Vô Thường nhanh chóng rời đi, cho nên lập tức chém xuống.
Một kiếm này rất nhanh, Dương Bách Xuyên không quan tâm tới Nguyên Vô Thường, nhưng cũng không mong lão già Nguyên Vô Thường bị một kiếm của mình tiêu diệt.
Hắn còn phải dựa vào lão già này tìm kiếm mấy cô vợ trong Vô Gian Cốc đấy.
Một kiếm này chém ra, hắn cũng biết Nguyên Vô Thường sẽ cảm nhận được uy lực, sau đó lùi lại. Chuyện này nằm trong dự liệu.
Sau khi Nguyên Vô Thường rời đi, kiếm quang bao phủ mặt đất, một kiếm của Dương Bách Xuyên mới chém xuống. Thật ra cho dù Nguyên Vô Thường không lùi lại, Dương Bách Xuyên cũng không làm ông ta bị thương.
Tinh túy của một kiếm này chủ yếu là kiếm ý. Tầm mắt khóa chặt trên người ba ma linh, có đối tượng công kích chính, cho dù Nguyên Vô Thường không chạy thì một kiếm này của hắn cũng không nhắm vào ông ta, cùng lắm cũng chỉ bị liên lụy mà thôi.
Ầm ầm...
Ngàn vạn kiếm khí như sao băng rơi vào người ba ma linh, phát ra tiếng ầm ầm long trời lở đất.
Trong ánh sáng vàng chỉ nghe thấy từng tiếng hét của ma linh...
Trong thần thức Dương Bách Xuyên nhìn thấy trong kiếm khí của hắn, thân thể mà ma linh ngưng tụ từ ma sát vỡ thành từng tấc rồi tan biến. Cho dù trong quá trình đó ma linh có chống cự, nhưng cũng vô ích.
Lúc này, rốt cuộc Dương Bách Xuyên đã yên tâm.