Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3464




Trên danh nghĩa Diệu Tiên là lão đại của chín thánh địa lớn, tất nhiên cũng hi vọng các thánh địa lớn hòa thuận, cho nên nàng ta vui vẻ đồng ý đến đây.

Ai dè Dương Bách Xuyên lại ngạo mạnh như vậy, không đi ra đón tiếp tám thánh chủ bọn họ, tỏ thái độ qua loa, thật là vô lễ.

Nhưng Diệu Tiên lại nghĩ dù sao Dương Bách Xuyên tuổi trẻ hiếu thắng, sau khi tiêu diệt thánh địa Vạn Linh thì trong lòng kiêu ngạo, cho nên nàng ta không so đo với hắn nữa.

Những người khác cũng bất mãn, nhưng nhẫn nhịn không nổi giận.

Tám thánh chủ đã tới trước đại điện Vân Môn, bấy giờ Dương Bách Xuyên mới đáp xuống đất, đi đến trước mặt bọn họ. Đầu tiên hắn nói với Diệu Tiên: "Bái kiến Diệu Tiên sư tỷ, Hiên Viên sư huynh, thánh chủ Đao Chủng... Cảm ơn ba vị lần trước đã tặng quà hỗ trợ."

Dương Bách Xuyên cung kính hành lễ với ba người này. Lần trước hắn độ kiếp, ba người này đều tặng pháp khí và đan dược. Đây là ân huệ, hắn phải ghi nhớ.

Còn chuyện hắn không ra ngoài đón tiếp thật ra là có ý đồ. Hắn thành lập Vân Môn Tiên Cảnh là muốn vượt lên trên những thánh địa này, nếu hắn ra ngoài đón tiếp thì chẳng phải là thấp hơn một bậc sao?

Tên họ Dương nào đó có dã tâm lớn, rất tích cực trong chuyện này.

Hắn cũng nhìn ra các thánh chủ bất mãn, nhưng hắn không quan tâm.

Bây giờ hắn cư xử lễ độ với bọn họ cũng chưa muộn. Nơi này là địa bàn của hắn, do hắn quyết định.

Chẳng có gì sai cả.

Lúc này ba người Diệu Tiên thấy Dương Bách Xuyên nghiêm túc cảm ơn, rốt cuộc sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn một chút. Dương Bách Xuyên ghi nhớ sự giúp đỡ của bọn họ chứng tỏ hắn biết nhớ ơn.

Sau đó ba người họ đáp lễ, tỏ ý không có chi, hai bên cũng chính thức làm quen.

Tiếp theo, Dương Bách Xuyên nhìn sang thánh chủ mới của Trường Sinh Điện. Người này có ngoại hình trung niên, trông rất chững chạc, là đại đệ tử Tề Đào Thanh của đại sư huynh Vân Trường Sinh. Lúc trước Vân Trường Sinh đã thông báo cho hắn.

Dương Bách Xuyên gọi đối phương là đạo huynh. Không gọi sư huynh vì vai vế của Tề Đào Thanh thấp hơn, là sư điệt của hắn. Gọi đạo huynh vì đối phương là chủ thánh địa một phương, cách gọi này thích hợp nhất và cũng không thất lễ.

Hơn nữa, lúc này Dương Bách Xuyên đã hiểu tại sao Tề Đào Thanh không đến sớm, chắc là nhận được lời kêu gọi của Diệu Tiên nên đi cùng mấy thánh địa lớn đến đây.

Thấy Dương Bách Xuyên hành lễ, Tề Đào Thanh cuống quít né tránh, gượng cười nói: "Tiểu sư thúc làm vậy, ta sẽ tổn thọ đấy. Ta không đến sớm, mong sư thúc thứ lỗi."

Tề Đào Thanh tiếp nhận vị trí của sư phụ Vân Trường Sinh, cũng kế thừa tất cả của sư phụ. Ví dụ như trước khi Vân Trường Sinh phi thăng Tiên giới đã có lệnh: Dương Bách Xuyên có bất kỳ việc gì, Trường Sinh Điện giúp đỡ vô điều kiện.

Hôm nay vì Diệu Tiên hiệu triệu nên Tề Đào Thanh mới đến muộn, tất nhiên còn có bốn thánh chủ thánh địa có thù oán với Dương Bách Xuyên đến tìm hắn, muốn nhờ hắn hòa giải. Mà hắn cũng cho rằng bốn thánh địa lớn xóa bỏ thù oán với Dương Bách Xuyên cũng là chuyện tốt, cho nên hắn vui lòng làm người hòa giải.

Dương Bách Xuyên chào hỏi bốn người, ngó lơ bốn thánh chủ của Thần Phù Linh Tông, Thiên Kiếm Sơn, U Linh Chi Đô, Bách Luyện Sơn Trang.

Điều này làm cho bốn người tức giận. Thánh chủ của U Linh Chi Đô lạnh lùng hừ mũi: "Tên tiểu bối họ Dương kia, ngươi thật sự cho rằng bốn thánh địa chúng ta sợ ngươi nên mới vô lễ như vậy phải không? Bốn chúng ta đến đây tất nhiên là không muốn so đo với tên tiểu bối nhà ngươi, giảm tranh chấp để các đệ tử bớt tạo sát nghiệt mà thôi. Ngươi tưởng chúng ta sợ ngươi đấy à?"

"Được lắm nhóc con, thế giới này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Trời cao bao nhiêu, đất rộng bao nhiêu, ngươi có biết không?" Thánh chủ của Thần Phù Linh Tông cũng trầm giọng nói.

"Hừ, nhãi ranh vô tri."

"Ta thấy hôm nay chúng ta đến đây là một sai lầm..."

Thánh chủ của Thiên Kiếm Sơn và Bách Luyện Sơn Trang cũng cất giọng âm u nói.

Dương Bách Xuyên ngó lơ bốn người bọn họ, không thèm liếc mắt lấy một cái, lại còn ở trước mặt biết bao nhiêu là người đứng đầu các tông môn ở Tu Chân Giới, đây là cố ý sỉ nhục bọn họ.