Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3456




Cuối cùng Vạn Linh Thánh Mẫu cũng hồn phi phách tán, Dương Bách Xuyên lại giảm bớt một kẻ thù.

Mụ già này chỉ hận không thể nhanh chóng giết chết Dương Bách Xuyên, kết quả người phải biến mất lại chính là bà ta.

Lúc bấy giờ, Dương Bách Xuyên cũng khẽ thở phào, nhưng chưa thể buông lỏng hoàn toàn, vì cuộc chiến vẫn còn tiếp diễn.

Ông già tóc đỏ hùng mạnh bị thủ Vân Lôi Quốc Bảo và nghé con quấn lấy, trận chiến kéo dài càng lâu, ông ta càng dễ dàng bị nghé con và thú Vân Lôi Quốc Bảo kiềm chế.

Rõ ràng ban đầu là ở thế hạ phong, thế mà giờ đây hai đứa nó đã dần có xu hướng chiếm thế thượng phong.

Cảnh tượng này khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy yên tâm hơn nhiều, ít nhất thì hắn không cần để ý tới bên ông già tóc đỏ nữa.

Nghĩ đoạn, hắn xoay người hướng mắt về phía nhóm đại yêu Tử Hoàng và tám con Tuyết Tàng.

Số lượng phân thân của tám con quái vật Tuyết Tàng khoảng chừng một trăm sáu mươi, kiếm trận do chúng tạo thành đã thật sự đẩy Tử Hoàng và hai trăm đại yêu vào thế bí, thậm chí là xuất hiện thương vong.

Sau khi Dương Bách Xuyên giải quyết sạch sẽ nguyên thần của Vạn Linh Thánh Mẫu, lập tức bật người bay tới, lơ lửng bên trên đỉnh đầu của tám con quái vật Tuyết Tàng. Kế tiếp, hai mắt hắn nhắm lại, vung kiếm.

Nhờ có thần hồn hùng hậu hỗ trợ, một kiếm này của Dương Bách Xuyên giống hệt lúc giao đấu với Vạn Linh Thánh Mẫu như đúc. Động tác vung kiếm này dựa vào kiếm ý tối thượng, chứ không phải kiếm kỹ tầm thường.

Suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu, Dương Bách Xuyên lập tức điều động thần hồn hùng hồn tức tốc bao phủ lấy toàn bộ một trăm sáu mươi phân thân của quái thai Tuyết Tàng.

Suốt bốn mươi năm tìm hiểu về cổ tiên nhân, xem kiếm đạo ở rừng Ngộ Đạo, thứ đắt giá nhất mà hắn nhận được đó là sự thông suốt về kiếm đạo. Mà giá trị nghệ thuật quan trọng nhất của loại kiếm đạo này đó là phải vận dụng tới thần hồn, dùng nó để thôi thúc kiếm ý, từ đó phát huy ra uy lực vượt xa kiếm kỹ kiếm đạo.

Ví dụ như một kiếm hắn dùng để đối phó với Vạn Linh Thánh Mẫu lúc trước, bất kể tốc độ của bà ta có nhanh đến cỡ nào, có khó đoán ra sao, chỉ cần thần hồn của Dương Bách Xuyên nhắm trúng được bà ta, tất sẽ chém chết trong một kiếm.

Hiện tại cũng vậy, chẳng qua nhiều mục tiêu hơn mà thôi, nhưng kiếm ý khi vung kiếm sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, cho dù số đối tượng bị chém lên đến một trăm sáu mươi tên.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Dương Bách Xuyên bỗng trợn trừng mắt hét lớn: “Kiếm Phá Không!”

Chỉ trong nháy mắt, lấy hắn làm tâm điểm, kiếm Đồ Long xoay một vòng, tạo ra vừa khít một trăm sáu mươi cỗ kiếm khí to bằng chiếc đũa, không nhiều hơn của chẳng ít hơn.

Khoảnh khắc hắn bất chợt hạ kiếm, kiếm khí lập tức lao nhanh như chớp về phía một trăm sáu mươi phân thân quái vật Tuyết Tàng bên dưới.

Bấy giờ, Dương Bách Xuyên lơ lửng ở độ cao cách mặt đất bốn mươi, năm mươi mét, còn Tử Hoàng và hai trăm đại yêu lại bị vây khốn trong kiếm trận tạo thành từ một trăm sáu mươi phân thân do tám con quái vật Tuyết Tàng hóa thành bao vây kín kẽ bên trong kiếm trận, cũng như bị chúng tấn công ráo riết.

Lúc Dương Bách Xuyên ra tay chém chết nguyên thần của Vạn Linh Thánh Mẫu, đã có ba con đại yêu ngã xuống.

Thế nên có nói một kiếm này ẩn chứa cơn thịnh nộ của Dương Bách Xuyên cũng không sai.

Thời khắc kiếm được vung lên, Dương Bách Xuyên bỗng cảm thấy xây xẩm mặt mày. Hắn biết nguyên nhân là vì chân nguyên và thần hồn trong cơ thể đã bị cạn kiệt quá mức.

Đúng là uy lực của loại kiếm ý mà hắn đã lĩnh hội được này cực kỳ mạnh, nhưng nó cũng ngốn rất nhiều chân nguyên và thần hồn.

Khi dùng kiếm, tuy thần hồn mới là yếu tố chính, nhưng vai trò của chân nguyên cũng rất quan trọng, vì với loại kiếm ý này, phương pháp sử dụng đó là nén chân nguyên đến mức cực đại, sau đó bộc phát ra ngoài.

Thế nên đừng thấy sau khi vung kiếm xuất hiện kiếm khí chỉ to bằng chiếc đũa mà lầm, vì có khi sức mạnh tích lũy bên trong vượt ngoài sức tưởng tượng đấy.

Bên cạnh đó còn có sức mạnh thần hồn hùng hậu làm chủ đạo, sau khi hai bên dung hòa, uy lực của chiêu này thật sự đã vượt xa thần hồn kiễm kỹ bình thường, hay nói đúng hơn thì Dương Bách Xuyên có cảm giác dấu tích của cổ kiếm tiên mà hắn tìm được ở rừng Ngộ Đạo hẳn là một dạng sức mạnh pháp tắc.

Tuy trước giờ chưa từng tiếp xúc với sức mạnh pháp tắc, nhưng hắn có nghe ông cụ đề cập rằng vượt trên giới hạn của sức mạnh chính là pháp tắc.

Và sức mạnh pháp tắc thường là đạo pháp mà chỉ có những tán tiên cấp cao cường đại mới có thể lĩnh hội và sử dụng.

Sau khi một kiếm này được tung ra, chân nguyên và thần hồn trong người Dương Bách Xuyên lập tức bị rút sạch, đấy là hắn chỉ mới vung kiếm đúng hai lần thôi đó.

Thế nên hắn mới sinh lòng hoài nghi rằng cổ kiếm tiên mà mình đã lĩnh hội cũng như vừa thi triển thật ra chính là sức mạnh pháp tắc.

***

Một kiếm này thật sự rất khác với kiếm kỹ bình thường, vì nó không phát ra bất cứ âm thanh nào, cứ thế lặng yên không một tiếng động lao về phía một trăm sáu mươi phân thân của quái vật Tuyết Tàng.

Chỉ trong nháy mắt, một trăm sáu mươi cỗ kiếm khí to bằng chiếc đũa đâm thẳng vào người một trăm sáu mươi con quái vật Tuyết Tàng.

Trông chúng chẳng khác nào một tia chớp, nhanh chuẩn ác.

“Bùm...

Gần như cùng lúc đó, trên người một trăm sáu mươi con quái vật Tuyết Tàng phát ra tiếng nổ ầm trời.

"A a a a..."

Từng tiếng rên la thảm thiết tức khắc vang lên.

Trong mắt Dương Bách Xuyên, dưới thế công mãnh liệt của kiếm khí, từng phân thân mạnh mẽ của quái vật Tuyết Tàng lần lượt phát nổ, cháy thành tro bụi giữa tiếng kêu la thảm thiết của chính chúng.