Chờ Dương Bách Xuyên rời đi, bốn gã hộ sơn đệ tử bừng tỉnh, đệ tử cầm đầu lên tiếng nói: “Hóa ra những người mà Hứa trưởng lão mang ra ngoài đều đã chết, chẳng trách hôm nay ông ta khách khí như vậy, xem ra là sợ thánh mẫu trách tội.”
“Thoáng cái mất đi ba mươi đệ tử Đại thừa đại viên mãn, đối với Thánh Địa mà nói là tổn thất lớn, khó tránh khỏi việc bị Thánh Mẫu bãi bỏ chức vị trưởng lão, đương nhiên sẽ bớt đi kiêu ngạo, nói không chừng mạch chúng ta có thể thượng vị một trưởng lão đấy!”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, đừng quên, Hứa lão quái có thể có cái tên đệ tử mặt trắng rất được thánh mẫu yêu thích, có hắn ta ở đó, Hứa lão quái có sai tới đâu thì thánh mẫu cũng sẽ không truy cứu.”
“Được rồi, đừng nói nữa, bây giờ Hứa lão quái vẫn là trưởng lão, không phải là người mà chúng ta có thể nghị luận, đi tuần núi đi.”
...
Tuy Dương Bách Xuyên đã đi xa nhưng vẫn nghe hết cuộc nói chuyện của bốn gã thị vệ có thần thức cường đại ở đây, chỉ cần hắn muốn thì một âm thanh nhỏ cũng có thể nghe được.
Khi hắn nghe được mấy đệ tử bàn tán nói hôm hắn nay khách khí là bởi vì cái chết của ba mươi đệ tử Đại Thừa đại viên mãn, vậy nên mới sợ thánh mẫu Vạn Linh Thánh Mẫu trách, xuýt chút nữa hắn đã bật cười thành tiếng, cửa ải này cuối cùng đã qua.
Không để cho bốn đệ tử nổi lên lòng nghi ngờ.
Cuối cùng nghe được khi nghe được cái tên mặt trắng, Dương Bách Xuyên lại sửng sốt, các đại trưởng lão của thánh địa Vạn Linh cũng không hòa thuận như vậy.
Điều này cũng có thể hiểu được, nơi nào có người thì ắt có giang hồ, có giang hồ thì tất nhiên sẽ có mâu thuẫn với nhau.
Hắn nghe tên mặt trắng mà đệ tử gác núi nói thì cũng giật mình, Dương Bách Xuyên bắt đầu tìm kiếm trong ký ức.
Mặc dù sưu hồn Hứa Nguyên đồng nghĩa với việc hoàn toàn cắn nuốt ký ức của ông, nhưng một lão già sống hơn vạn năm, tích lũy ký ức nhiều cỡ nào?
Cũng không phải có thể tiêu hóa hết toàn bộ, hắn chỉ xem những tin tức quan trọng, không chú ý tới một số chuyện vặt vãnh của Hứa Nguyên.
Nhưng lúc này nghe được bốn tên đệ tử nói chuyện, giống như Hứa Nguyên còn có một đệ tử mặt trắng cấu kết với Vạn Linh thánh mẫu, mà Hứa Nguyên dường như là dựa vào đệ tử này thượng vị trở thành trưởng lão của thánh địa Vạn Linh, dùng hắn ta để bảo vệ quan hệ với thánh mẫu, hay nói đúng hơn là lấy lòng.
Vốn dĩ Dương Bách Xuyên muốn trực tiếp đi tìm Vạn Linh thánh mẫu tìm cơ hội ra tay giết chết lão yêu bà, nhưng sau khi tìm kiếm ký ức của Hứa Nguyên thì đã thay đổi chủ ý.
Trong đầu bật ra một biện pháp mà hắn cho là thích đáng.
Trong trí nhớ của Hứa Nguyên, quả thật có một đệ tử mặt trắng tên là Bao Nghĩa Thục, với ông ta mà nói, đệ tử này có vẻ bề ngoài của Phan An Chi, làn da đẹp khiến nữ nhân cũng phải ghen tị.
Hứa Nguyên vì lấy lòng lão yêu bà Vạn Linh thánh mẫu, ông ta đặc biệt tìm một người từ thế giới nhỏ nào đó, sau khi thu nhận làm đệ tử đã mang về thánh địa Vạn Linh, quả nhiên được Vạn Linh thánh mẫu xem trọng, cũng bởi vậy mà Hứa Nguyên mới trở thành trưởng lão của thánh địa.
Dù sao thì tên đệ tử mặt trắng này cũng rất được thánh mẫu yêu thích.
Dương Bách Xuyên cười cười, hóa ra là một gã trai bao.
Nhưng trong vô số trai bao của Vạn Linh thánh mẫu thì Bao Nghĩa Thục là được xem trọng nhất.
Sau khi nắm rõ ký ức, Dương Bách Xuyên cười gian đi thẳng đến động phủ của mình, thân là trưởng lão thánh địa Vạn Linh, Hứa Nguyên có nơi ở riêng của mình.
Dương Bách Xuyên chuẩn đi bị tìm Bao Nghĩa Thục để hắn ta hạ dược cho Vạn Linh thánh mẫu, sau đó sẽ dạy dỗ bà ta sau.
Khi đó kết quả đạt được sẽ gấp đôi, dù sao đều là lẻn vào, nguy hiểm giảm đi càng thấp thì càng tốt.
Bao Nghĩa Thục là cô nhi được Hứa Nguyên nuôi nhận, có thể nói tất cả mọi thứ của Bao Nghĩa Thục là do Hứa Nguyên cho, Hứa Nguyên nói gì nghe nấy, bây giờ Dương Bách Xuyên là Hứa Nguyên, để một gương mặt được thánh mẫu thích nhất đi bỏ thuốc thì tỷ lệ thành công sẽ rất cao.
Sau khi đi tới nơi ở của Hứa Nguyên, Dương Bách Xuyên vung tay mở cửa động phủ rồi đi vào.
Hai bé trai đi ra thấy Dương Bách Xuyên thì vội vàng hành lễ: “Cung nghênh sư tôn trở về.”