Bây giờ nghé con đã trưởng thành được trăm năm, xưa không bằng nay, Dương Bách Xuyên cảm nhận được khí tức không hề thua kém Quốc Bảo, Dương Bách Xuyên cảm thấy đây là lúc cho nghé con ra cửa học hỏi kinh nghiệm.
Có Quốc Bảo mở cửa, lôi điện tự động tránh lui, thuộc tính thiên phú của nó là thao tác lôi điện, cũng biết lối ra vào của trận pháp Sinh Môn, có nó ở, Dương Bách Xuyên và các đại yêu không cần lo vấn đề ra vào.
Dương Bách Xuyên nghĩ thầm sau khi trở về bảo Quốc Bảo cải tiến trận pháp Sinh Môn, thuận tiện việc ra vào cho các đệ tử, không thể làm bọn họ vĩnh viễn ở trong Vân Môn Tiên Cảnh, cũng không có khả năng đi ra đi vào bằng thông đạo ngầm.
Cuối cùng cũng phải đi ra ngoài rèn luyện.
…...
Bên ngoài dãy núi Vân Lôi, trưởng lão của năm thánh địa cảm nhận được kiếm ý ngập trời, có người cho rằng Tiên Kiếm xuất thế, có người suy đoán kiếm ý này có liên quan đến Dương Bách Xuyên.
Trăm năm trước sau khi Dương Bách Xuyên bị Vạn Linh Thánh Mẫu ép đi vào dãy núi Vân Lôi, từ đó đến giờ vẫn chưa ra ngoài. Người có thể vượt qua thiếp kiếp Cửu Cửu, chắc chắn sẽ không chết trong dãy núi Vân Lôi.
Cho nên các trưởng lão của năm thánh địa cũng đề phòng, ra lệnh cho các đệ tử chuẩn bị sẵn sàng.
Nhỡ may Dương Bách Xuyên rời núi thì sao?
Đến lúc đó ai bắt được Dương Bách Xuyên sẽ có được ích lợi rất lớn, bởi vì trên người Dương Bách Xuyên có pháp bảo Động Thiên và một con thần thú kỳ lân.
Còn vấn đề tu vi của Dương Bách Xuyên, trưởng lão của năm thánh địa chưa từng suy xét đến.
Tất cả bọn họ đều là Phi Thăng cảnh hậu kỳ hoặc Tán Tiên tam chuyển.
Trăm năm trước sau khi Dương Bách Xuyên vượt qua thiên kiếp mới chỉ là Đại Thừa sơ kỳ cỏn con, trong trăm năm hắn có thể củng cố ổn cảnh giới Đại Thừa đã không tệ, cho dù đột phá cũng chỉ đến Đại Thừa trung kỳ.
Còn đám thuộc hạ đại yêu của Dương Bách Xuyên, mặc dù số lượng nhiều nhưng cũng chỉ vậy, cao nhất cũng chỉ là Đại Thừa, căng chết có mấy Phi Thăng sơ kỳ.
Trăm năm có thể làm gì?
Tu luyện càng đến hậu kỳ thì càng gian nan, tiến bộ khó như lên trời, không lật được trời.
Hơn nữa bọn họ đều mang theo 30 Đại Thừa đại viên mãn, năm bọn họ đều là Phi Thăng hậu kỳ, cộng lại thành lực lượng vô cùng khủng bố.
Vì bắt lấy Dương Bách Xuyên, mấy Thánh chủ đều bỏ vốn gốc, gần như xuất động tám chín phần lực lượng của thánh địa mình.
Ngay sau đó mây mù trên dãy núi Vân Lôi quay cuồng, gió lốc nổi lên.
Trưởng lão năm thánh địa nhìn chằm chằm vào mây mù, hoặc là Dương Bách Xuyên đi ra hoặc là có chí bảo xuất hiện trong dãy núi Vân Lôi.
Dù là loại nào bọn họ đều không định bỏ qua.
Một đám vọt đến gần mây mù.
Ngay sau đó một thiếu niên đi ra từ mây mỳ.
Người này không phải Dương Bách Xuyên thì là ai?
Năm đó bọn họ đều đứng đây xem Dương Bách Xuyên độ kiếp.
Các Thánh chủ đều nói ra lời tàn nhẫn, nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi ra thì giết chết.
Bởi vì năm thánh địa đã đắc tội Dương Bách Xuyên, mà Dương Bách Xuyên lại vượt qua được thiên kiếp Cửu Cửu, làm năm Thánh chủ đều cảm nhận được uy hiếp, muốn nhân lúc Dương Bách Xuyên còn chưa làm nên trò trống gì giết chết hắn.
Kết quả năm đó Dương Bách Xuyên lại trốn vào dãy núi Vân Lôi.
Cuối cùng hôm nay Dương Bách Xuyên cũng đi ra, bây giờ giết hắn cũng chưa muộn.
Một đám nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, sát ý ngập trời.
Dương Bách Xuyên bước ra, cách đám người năm thánh địa hơn 30 mét mới dừng lại.
Nhìn người của năm thánh địa, Dương Bách Xuyên lẩm bẩm: “Mặc dù hơi thở của năm lão già này cường đại nhưng nhìn không thấu, nhưng khả năng cao đều là Phi Thăng cảnh hậu kỳ, 150 Đại Thừa đại viên mãn, ha hả… Thật sự quá coi trọng ta…”
Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng, nhưng không hề sợ hãi.
Lúc này hắn đã bị người của năm thánh địa bao vây, trưởng lão thánh địa Vạn Linh lên tiếng: “Tiểu tử, không ngờ ngươi còn dám đi ra, lão phu kính nể lòng dạ của ngươi.
Nghe nói 90 năm trước Thánh chủ Trường Sinh Điện Vân Trường Sinh phi thăng Tiên giới, bây giờ không ai có thể cứu được ngươi, ngoan ngoãn chịu chết đi, ha ha ha.”