“Đừng tìm nữa, bất cứ thánh địa nào đều sẽ có kết giới không gian, điện Trường Sinh của sư huynh con nằm ở một nơi trong Càn Khôn, không thể nhìn thấy, đợi vi sư truyền tin cho đại sư huynh con thì nó sẽ tới...”
Dứt lời, Dương Bách Xuyên cảm thấy nguyên thân run lên, một cỗ sức mạnh thần hồn bay ra ngoài.
Dương Bách Xuyên cảm giác như tiêu tán giữa đất trời, cũng không biết lão đầu dùng bí pháp gì, có lẽ là cách liên hệ đặc biệt của sư phụ và đại sư huynh.
Chẳng biết làm gì khác ngoài việc đợi đại sư huynh tới.
...
Ở một nơi giữa đất trời, điện Trường Sinh.
Vân Trường Sinh vẫn sống một mình trên đỉnh núi với ba gian nhà tranh, một mình ngồi câu cá trong hồ, nhưng tâm trí lại bay tới chín tầng mây xanh.
Hắn đang nghĩ xem, sau khi tiểu sư đệ bị ép tiến vào dãy núi Vân Lôi, liệu có gặp nguy hiểm gì không...
Ngày đó đại chiến giữa thánh chủ bọn họ tuy rằng không náo động tới mức long trời lở đất, nhưng vẫn là cuộc chiến khốc liệt nhất là sau khi Vạn Linh thánh mẫu đuổi ép Dương Bách Xuyên tiến vào dãy núi Vân Lôi, hắn lại càng chém giết không màng tới hậu quả, điều cả thập đại trưởng lão tham chiến cùng...
Những thánh chỉ có thù oán với tiểu sư đệ cũng điều động binh tướng, cuối cùng trở thành trận chiến giữa các thánh địa, cuộc chiến nổ ra.
Diệu Tiên của Thông Tiên Cung tức giận, mặc dù không mời tiên nhân hạ phàm nhưng vẫn cho mời lão tổ Tán Tiên ngũ giai đang tọa trấn Thông Thiên Cung tới, mới có thể bình ổn đại chiến.
Tán Tiến tứ giai cung không thể nào so với cấp bậc tiên nhân chân chính, đối với tu chân giả mà nói thì Tán Tiên ngũ giai có pháp lực thông thiên, đám thánh chủ bọn họ cũng chỉ là Phi Thăng đại viên mãn mà thôi, sao có thể là đối thủ của Tán Tiên ngũ giai, huống chi bọn họ cũng không dám ra tay với vị lão tổ tọa trấn Thông Tiên Cung kia.
Mặc dù căm hận đám thánh chủ Vạn Linh thánh mẫu nhưng lão tổ Thông Tiên Cung ra mặt, Vân Trường Sinh cũng chỉ có thể nhịn, cuối cùng thì ai về nhà nấy.
Đương nhiên không phải hắn không đi tìm Dương Bách Xuyên, chỉ là với tu vi của hắn thì không thể nào lại gần trung tâm ở sâu bên trong dãy núi Vân Lôi, Vân Trường Sinh cũng không phát hiện ra dấu vết của Dương Bách Xuyên ở những nơi khác.
Phán đoán dựa trên điểm này, Vân Trường Sinh đoán có lẽ tiểu sư đệ đã vào sâu bên trong dãy núi Vân Lôi, dù sao thì đệ ấy vẫn chưa chết, hắn tin là một người có thể độ qua thiên kiếp Cửu Cửu thì sẽ không dễ dàng chết như vậy được.
Hơn nữa hắn tin tiểu sư đệ Dương Bách Xuyên không xảy ra chuyện, càng tin vào sư tôn Vân Thiên Tà, trong lòng Vân Trường Sinh, Vân Thiên Tà giống như một vị thần, nếu như Dương Bách Xuyên đã là đệ tử mà sư phụ thu nhận thì chắc chắn sẽ có cách bảo toàn tính mạng cho đệ ấy.
Trong đầu Vân Trường Sinh đang nghĩ về tiểu sư đệ Dương Bách Xuyên, nghĩ tới sư phụ Vân Thiên Tà, nhìn mặt hồ tới ngơ ngẩn, hắn tự lẩm bẩm: “Sư tôn, rốt cuộc người đang ở đâu?”
Mấy nghìn năm trước, Tiên Giới truyền tin tới nói người đã bỏ mạng ở Tiên Giới, nhị sư đệ và tiểu sư muội đều không tin, cả hai đều phi thăng lên Tiên Giới để tìm tung tích của người...
Con ở lại Tu Chân Giới đến bây giờ, áp chế tu vi không dám phi thăng là để đợi người, đợi có một ngày người sẽ xuất hiện ở Tu Chân Giới...
Vì đợi tin của người, con mới không dám mở áp chế sức mạnh. Lúc mụ già Vạn Linh thánh mẫu bắt nạt tiểu sư đệ, con đã muốn đập bà ta một phát chết tươi, nhưng con không dám mở áp chế, một khi mở ra thì con bắt buộc phải phi thăng...
Vân Trường Sinh ngồi lẩm bẩm, đột nhiên hắn cảm nhận được nguyên thần khẽ rung, trong không khí xuất hiện một ký hiệu thần hồn, gương mặt Vân Trường Sinh lập tức đỏ bừng, toàn thân bắt đầu run rẩy, hắn kích động nói: “Sư tôn...”
Vừa nói, nguyên thần của Vân Trường Sinh đã xuất khiếu rời khỏi thân thể, bay vèo một cái ra ngoài.
Vân Trường Sinh cảm nhận được ấn ký khơi thông nguyên thần đặc biệt giữa mình và Vân Thiên Tà, hắn biết sư tôn đã xuất hiện rồi…
Mang theo tâm trạng vô cùng kích động, Vân Trường Sinh lập tức xuất khiếu nguyên thần đi theo ấn ký của sư tôn Vân Thiên Tà. Hắn biết sư tôn đang ở gần điện Trường Sinh.
…
Lão đầu nói sư huynh sẽ sớm tới đây, Dương Bách Xuyên chỉ có thể đợi.
Bỗng nhiên hắn cảm nhận được trời đất xung quanh như bị bóp méo, nhìn kỹ lại thì thấy sư huynh Vân Trường Sinh cũng đang trong trạng thái nguyên thần, xuất hiện cách hắn mười mét, gương mặt run rẩy vì kích động.
Hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào hắn, khí thế tỏa ra từ nguyên thần cường đại khiến nguyên thần của Dương Bách Xuyên không khỏi run lên, trong lòng thầm nghĩ: “Tu vi của đại sư huynh cao quá, nguyên thần mạnh hơn hắn rất nhiều lần.”