Khi hắn nói chuyện, Liễu Linh Linh do tâm ma biến thành đã hoàn toàn tan biến.
Mà thế giới ảo cảnh cũng tan biến theo.
Ngay sau đó, khung cảnh thay đổi, Dương Bách Xuyên thấy hắn vẫn đang độ kiếp, ở trong cái hố to mà lôi kiếp đánh xuống tạo thành.
"Sư phụ, có phải con đã vượt qua Tâm Ma Kiếp Thất Cử và Huyễn Cảnh Kiếp Bát Cửu rồi không?"
Dương Bách Xuyên hỏi sư phụ.
"Thằng nhóc thúi làm tốt lắm, đúng là con đã vượt qua, bây giờ chỉ còn lại Quy Nhất Kiếp Cửu Cửu là con sẽ trở thành người đầu tiên vượt qua thiên kiếp Cửu Cửu ở thời đại này." Vân Thiên Tà vui vẻ nói.
Nghe sư phụ nói xong, Dương Bách Xuyên cũng vui vẻ, nhưng trong lòng cứ thấy thiêu thiếu gì đó.
Một cơn gió thổi qua, hắn cảm thấy trên mặt lành lạnh, nước mắt bất giác tuôn rơi, trong lòng buồn bã.
"Sư phụ ơi, sao con thấy khó chịu thế nhỉ? Trong Tâm Ma Kiếp, con chỉ nhớ mình đã diệt tâm ma của bản thân, đâu nhất thiết phải khóc chứ?" Quả thật Dương Bách Xuyên đã quên vài chuyện.
"Haiz... Con tập trung đối phó với một kiếp cuối cùng đi, những chuyện khác thì sau này vi sư sẽ nói cho con." Vân Thiên Tà lên tiếng.
Đùng đoàng!
Lúc này, trong kiếp vân trên thiên kiếp vang lên từng đợt sấm.
Quy Nhất Kiếp Cửu Cửu - đạo thứ chín của thiên kiếp Cửu Cửu sắp giáng xuống.
...
Dương Bách Xuyên đã trải qua Tâm Ma Kiếp và Huyễn Cảnh Kiếp có ý nghĩa đặc biệt, thời gian đã trôi qua trăm năm. Nhưng trong mắt người xem ở bên ngoài, sau một canh giờ ánh sáng trắng bao phủ đã biến mất.
Trong linh thức Vân Trường Sinh nhìn thấy tiểu sư đệ Dương Bách Xuyên vẫn ở trong cái hố to. Mặc dù hắn không biết Dương Bách Xuyên độ kiếp trong lồng ánh sáng như thế nào, nhưng thấy đối phương vẫn bình an vô sự thì hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, một đạo lôi kiếp cuối cùng sắp bắt đầu.
Kiếp vân trên không trung vẫn nổ ầm ầm, Dương Bách Xuyên lau nước mắt rơi trong vô thức, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Mặc kệ thế nào, quá trình độ Cửu Cửu Thiên Kiếp của hắn cũng đến bước cuối cùng rồi.
Dựa theo lời sư phụ, đạo lôi kiếp sau cuối chính là Cửu Cửu Quy Nhất Kiếp.
Ai cũng không biết cái thứ to bằng một lóng tay này là gì.
Lão đầu không biết, hắn cũng không biết.
Chẳng qua đã đến giây phút này, hắn sẽ dùng hết sức mình nghênh đón, đã đi được chín mươi chín bước rồi, nhất định không được để lật thuyền trong mươi ở bước cuối cùng.
Đại kiếp này, hắn nhất định sẽ vượt qua.
Rất nhiều tu sĩ bên ngoài nâng cao tinh thần, tất cả đều hy vọng Dương Bách Xuyên có thể độ kiếp thành công.
Cửu Cửu Thiên Kiếp là thiên kiếp có cấp bậc cao nhất trong truyền thuyết, trước giờ chưa có tu sĩ nào thành công vượt qua.
Nhưng hiện tại Dương Bách Xuyên đã kiên trì tới bước cuối cùng rồi.
Đương nhiên mọi người đều hy vọng hắn sẽ độ kiếp thành công.
Tuy vậy, ai cũng biết càng đến thời khắc mấu chốt càng gian nan khó khăn gấp bội.
Mấy đạo cuối cùng của Cửu Cửu Thiên Kiếp, mọi người đều xem không hiểu.
Đạo thứ sáu là hỏa diễm, thứ bảy, thứ tám là cự long và bạch quang cùng nhau giáng xuống, thật không biết đạo thứ chín sẽ như thế nào.
Vật nên các tu sĩ quan sát Dương Bách Xuyên độ kiếp đều ôm trạng vừa lo lắng vừa mong đợi…
Ánh mắt tất cả mọi người đều đặt phía trên kiếp vân, linh thức lại tập trung trên người Dương Bách Xuyên dưới hố lớn.
Độ kiếp tới hiện tại, cả người Dương Bách Xuyên chồng chất vết thương, vết bỏng do lôi điện tạo thành sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.
Đầu tóc của hắn cũng bị đốt trọi, làn da cháy đen…
Ngoại trừ đôi mắt sáng rực, cả người hắn trông nhếch nhác thảm hại vô cùng.
…
“Uỳnh…”