Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3342




Thiên Hỏa chiếm đoạt thân thể không chỉ đơn giản là nhắm vào cơ thể mà còn nhắm vào Nguyên Thần.

Sức mạnh của sự thiêu đốt đi thẳng vào ý thức hải của Nguyên Thần.

Sau khi Dương Bách Xuyên ổn định thân thể xong, ý thức của hắn tiến vào ý thức hải, còn phải đối phó với Nguyên Thần.

Nguyên Thần phải chịu cơn đau đớn do Thiên Hoả thiêu đốt, càng đi sâu vào thân thể thì càng đau gấp mười gấp trăm lần.

Sau khi ý thức vào ý thức hải, Nguyên Thần của hắn đột nhiên mở mắt ra, xung quanh nó cũng bị Thiên Hoả thiêu đốt...

Trong cơn đau đớn cùng cực, ý chí kiên trì của Dương Bách Xuyên đã vượt quá giới hạn, nhưng hắn nhớ lời lão già nói nên vẫn phải kiên trì chịu đựng.

Giờ phút này, trong ý thức hải, Nguyên Thần đối mặt với sự thiêu đốt của Thiên Hỏa, điều duy nhất Dương Bách Xuyên có thể làm chính là phóng thích lực Thần Hồn để chống lại Thiên Hỏa.

Nhưng hiệu quả cũng cực kỳ nhỏ bé...

"A..."

Dưới cơn đau đớn vì bị thiêu đốt, Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên phát ra tiếng hét thảm thiết để giảm bớt áp lực đau đớn.

Đúng lúc này, Nguyên Thần ngồi xuống, Hắc Nham đột nhiên bộc phát ra vạn đạo quang mang đen kịt.

Trong lúc đó, những chỗ mà ánh sáng Hắc Liên đi qua thì Thiên Hoả tan thành mây khói, hoặc có thể nói là tất cả đều bị ánh sáng của Hắc Liên nuốt chửng.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh sáng của Hắc Liên đã thu hồi và khôi phục sự bình ổn ban đầu.

Toàn bộ Thiên Hoả trong ý thức hải đã biến mất hoàn toàn.

Nỗi đau của Nguyên Thần cũng biến mất không còn.

Dương Bách Xuyên sửng sốt, khoảnh khắc tiếp theo hắn phản ứng lại mới biết chắc là linh hồn của Hắc Liên vừa xuất thủ.

Ban đầu, lúc Dương Bách Xuyên bị Thiên Hoả thiêu đốt, hắn đã quên mất Hắc Liên, chỉ nghĩ đến nỗi đau đớn do sự thiêu đốt của Thiên Hoả.

Đúng lúc này, Hắc Liên tự mình xuất hiện, vừa có mặt đã thôn phệ Thiên Hoả.

"Đa tạ Hắc Liên..."

Năm đó, ở bí địa Trường Bạch, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lấy được hạt giống Hắc Liên, sau đó hạt sen nảy mầm thành đóa Hắc Liên, linh hồn của Hắc Liên cũng xuất hiện theo đó, Dương Bách Xuyên gọi nàng ấy là nữ tử Hắc Liên.

Hai người đang ở trong trạng thái hỗ trợ lẫn nhau, Dương Bách Xuyên cần Hắc Liên bảo vệ Nguyên Thần của mình, Hắc Liên thì cần mượn lực Thần Hồn của Dương Bách Xuyên để lấy chất dinh dưỡng.

Thực ra, từ một ý nghĩa nào đó, Hắc Liên là người hầu của Dương Bách Xuyên, mà Dương Bách Xuyên là chủ nhân, bởi vì năm đó nó cũng dùng màu để hiến tế.

"Không cần đa tạ, ta đã nói phải bảo vệ Nguyên Thần của ngươi, nếu ngươi tiêu tán thì ta cũng sẽ diệt vong." Một luồng hắc khí giống như Hắc Liên xuất hiện, hóa thành một nữ tử mặc đồ đen và nói.

"Ngươi khả năng giúp dọn dẹp sạch Thiên Hoả trong Tử Phủ và thân thể sao?" Dương Bách Xuyên cảm thấy nếu Hắc Liên có thể nuốt chửng hết Thiên Hỏa trong ý thức hải thì cũng có thể dọn dẹp sạch Thiên Hỏa trong Tử Phủ và thân thể.

"Không thể, hiện tại ta chỉ có thể tồn tại trong ý thức hải của ngươi, sức mạnh hiện giờ của ta không thể thoát ra khỏi ý thức hải được, vả lại, Lửa Thiên Kiếp cũng không phải là không có lợi. Rất nhiều sinh linh khi nghe đến sức mạnh Thiên Hoả Kiếp thì đều thay đổi sắc mặt, sợ hãi như nhìn thấy hổ, nhưng bọn họ thật tình không biết Thiên Kiếp chính là khảo nghiệm thiên đạo, nếu chịu đựng được, vượt qua được thì lợi ích thu được cũng không ít.

Giống như Thiên Hoả bên trong cơ thể ngươi, nếu ngươi vượt qua được thì sẽ có lợi ích rất lớn cho việc rèn luyện thân thể sắp tới, mặc dù cơn đau đớn rất khó chịu đựng nhưng đồng thời cũng đang rèn luyện ý chí của ngươi, hay nói cách khác là đang rèn luyện tâm đạo của ngươi. Trải qua quá trình Thiên Hoả thanh tẩy thì tâm đạo của ngươi sẽ càng thêm vững chắc hơn, điều này có lợi ích rất lớn cho việc tu luyện sau này của ngươi, vì vậy ta vẫn khuyến nghị ngươi không nên chống lại nó.

Bây giờ, chỗ nguy hiểm nhất chứa lực lượng Thiên Hoả là Nguyên Thần và ý thức hải cũng được ta giúp ngươi dọn dẹp rồi, còn về nỗi đau thể xác thì ta tin ngươi có thể vượt qua được."

Trong lúc nói chuyện, vẻ mặt của nữ tử Hắc Liên không hề dao động gì giống như trước đây, nhưng cũng trầm ổn và nghiêm túc.