Gian nan mở mắt, kiếp vân trên trời vẫn còn tồn tại.
Dương Bách Xuyên biết kiếp vân không biến mất, chứng tỏ hắn còn chưa chết, tiếp tục độ kiếp.
Bên ngoài, Vạn Linh Thánh Mẫu vui sướng khi người gặp họa, nói: “Tiểu tử họ Dương này chết thẳng cẳng…”
Vân Trường Sinh tức giận, thả ra sát ý, trừng mắt nhìn Vạn Linh Thánh Mẫu.
Không chỉ Vân Trường Sinh, ngay cả Hiên Viên Hoàng đế và Diệu Tiên đều trừng mắt nhìn qua…
Mặc dù những người khác không biểu hiện ra mặt nhưng lại có chút phản cảm Vạn Linh Thánh Mẫu.
Hiện tại Dương Bách Xuyên đang độ kiếp, các tu sĩ chưa từng gặp qua thiên kiếp này, được mở mang tầm mắt, có ích trong việc tìm hiểu Thiên Đạo.
Những người có mặt ở đây đều là đại lão cảnh giới Phi Thăng đại viên mãn, nhưng thì sao chứ?
Còn không phải chưa phi thăng Tiên Giới sao?
Thành tiên đắc đạo là mục tiêu của mỗi một tu sĩ.
Cho dù tu luyện đến cảnh giới Phi Thăng đại viên mãn thì sao chứ, ánh sáng tiếp dẫn chưa đến, không thành tiên được, phi thăng không lên Tiên Giới được, đành phải đợi ở Tu Gỉa Giới.
Muốn phi thăng phải cảm ứng được ánh sáng tiếp dẫn.
Muốn cảm ứng được ánh sáng tiếp dẫn thì mỗi tu sĩ cần phải tìm hiểu sâu rộng về Thiên Đạo, mỗi một tu sĩ tu luyện đến cảnh giới Phi Thăng đại viên mãn đều coi như đứng đầu Tu Chân Giới, nhưng cần phải hiểu được ánh sáng tiếp dẫn.
Dương Bách Xuyên độ thiên kiếp Cửu Cửu, đây là một cơ hội rất tốt để bọn họ tìm hiểu Thiên Đạo, có khi sau lần độ kiếp này của Dương Bách Xuyên chính là cơ hội thành tiên của bọn họ.
Lúc này bọn họ đều hy vọng Dương Bách Xuyên có thể thuận lợi độ kiếp, làm mọi người xem hoàn chỉnh hiện tượng thiên văn của thiên kiếp Cửu Cửu, hiểu được Thiên Đạo.
Bị mấy đôi mắt nhìn, Vạn Linh Thánh Mẫu cũng có chút chột dạ, quay đầu sang chỗ khác.
Lúc này Thánh chủ Đao Chủng nói: “Lôi kiếp thứ năm trôi qua, kiếp vân chưa biến mất, Dương Bách Xuyên còn sống…”
Thánh chủ Đao Chủng lên tiếng hóa giải không khí xấu hổ, ngay sau đó mọi người lại nhìn về phía Dương Bách Xuyên độ kiếp.
Nơi độ kiếp đã bị lôi kiếp bổ ra một hố to cả cây số, vô cùng chấn động.
Mặc dù không nhìn thấy Dương Bách Xuyên, nhưng kiếp vân trên trời chưa biến mất chứng tỏ Dương Bách Xuyên còn sống.
Vân Trường Sinh dùng linh thức dò xét.
Ngay sau đó Vân Trường Sinh chấn động, nhìn thấy một thi thể cháy đen như than nằm đó, nói là thi thể bởi vì nằm ở đáy hố không hề nhúc nhích.
Vân Trường Sinh phát hiện sinh cơ của Dương Bách Xuyên vẫn còn, chứng tỏ hắn còn sống.
Trong tình huống này, hắn cũng không thể vọt vào phạm vi độ kiếp để cứu Dương Bách Xuyên, trong lòng sốt ruột, kiếp vân trên trời còn đang ấp ủ lôi kiếp, điều Vân Trường Sinh có thể làm được là gọi Dương Bách Xuyên tỉnh lại.
“Tiểu sư đệ, nhanh tỉnh lại, nhanh tỉnh lại…”
Vân Trường Sinh kêu gọi Dương Bách Xuyên.
…...
Thật ra ý thức của Dương Bách Xuyên còn tồn tại, không rơi vào hôn mê sâu, nhưng thân thể lại bị lôi đình đè ép mất tri giác.
Lúc đại sư huynh kêu gọi hắn, hắn nghe được, muốn trả lời lại phát hiện không thể phát ra âm thanh.
Trong lòng cười khổ: “Lần này chơi lớn…”
Cũng may ý thức vẫn còn, nói cách khác nguyên thần của hắn còn hoàn hảo.