Dương Bách Xuyên tập trung tinh thần, chờ đợi thiên kiếp số chín tụ lại…
Chín đại thánh chủ và hàng vạn tu sĩ đều chú ý quan sát, nhìn thiên kiếp, thiên kiếp mà hôm nay bọn họ trông thấy là cảnh tượng mà rất nhiều người cả đời cũng chưa bao giờ được chứng kiến.
Tu sĩ bình thường chỉ có thiên kiếp tam cửu - tứ cửu, nhiều nhất là thiên kiếp lục cửu - thất cửu.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại là cửu cửu, hơn nữa hắn đã vượt qua thiên kiếp bát cửu, hiện tại là thiên kiếp cuối cùng, lúc này, ngay cả cửu đại thánh chủ cũng không nói chuyện, vẻ mặt cũng căng thẳng hẳn lên.
Người xem độ kiếp còn hồi hộp hơn người độ kiếp là Dương Bách Xuyên.
“Ầm ầm răng rắc…”
Thiên kiếp cuối cùng đã thành hình, tiếng sấm sét bên trong vang dội, giăng đầy tia chớp, Dương Bách Xuyên nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ hết hồn, bên trong chằng chịt lôi kiếp. vừa mới bắt đầu thì lôi kiếp đã vượt qua rất nhiều so với tám lôi kiếp trước.
Dương Bách Xuyên không đợi lôi kiếp bổ xuống, hắn thi triển hai tấm phù cuối cùng bay vào trong đám mây đen, hi vọng có thể phá hủy lôi kiếp bên trong.
“Ầm…Răng rắc…”
Nhưng ngay khi hắn thi triển bùa Liệt Thiên thì bên trong đám mây đã bổ xuống một tia sấm sét.
“Ầm ầm…”
Trong tiếng sấm sét rung trời, Dương Bách Xuyên nhìn thấy giữa đám mây, một tia sét màu tím cuồn cuộn lao ra như Thương Long rời biển, trực tiếp va chạm với bùa Liệt Thiên của hắn.
Sau đó, giữa tiếng sấm chói tai bùa Liệt Thiên tỏa ra ánh sáng vàng cao hàng nghìn trượng, đan xen với lôi kiếp.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh sáng vàng tiêu tan, Dương Bách Xuyên nheo mắt, hắn cảm nhận được uy áp của lôi kiếp đang ép xuống.
Hóa ra sức mạnh của hai tấm bùa Liệt Thiên không phá hủy được lôi kiếp đầu tiên, nó chỉ chặn được một nửa lực lượng của lôi kiếp.
Lực lượng còn lại bổ thẳng xuống người hắn…
“Ầm…”
Dương Bách Xuyên kêu lên đau đớn, hắn bị lôi kiếp đánh rớt xuống phía dưới, cơ thể nện thẳng trên đỉnh núi.
Nằm trong hố lớn, toàn thân Dương Bách Xuyên như gãy nát, hắn cười khổ, tự nhủ: “Không ngờ lôi kiếp đầu tiên lại kinh khủng như vậy.”
Từ lúc bắt đầu độ kiếp đến bây giờ, Dương Bách Xuyên không hề cảm thấy áp lực, nhưng bây giờ lại cảm nhận được sâu sắc uy lực của thiên kiếp.
Mới chỉ là đạo thiên lôi đầu tiên của thiên kiếp Cửu Cửu đã đánh hắn rơi từ trên cao xuống mà không hề có bất kỳ phản ứng nào, bởi vì uy lực còn sót lại của lôi kiếp sau khi va chạm với bùa Liệt Thiên vẫn rất mạnh.
Dương Bách Xuyên đã tưởng tượng ra uy lực của lôi kiếp phía sau, bây giờ cho dù muốn dừng cũng không dừng lại được, hắn chỉ có thể kiên trì đến cuối cùng.
Bởi vì thiên kiếp Cửu Cửu bắt đầu thì con đường binh giải tu tán tiên đã không còn nữa, chỉ còn lựa chọn đi tiếp.
Bên ngoài nhìn thấy Dương Bách Xuyên bị lôi kiếp đánh rớt xuống, Vân Trường Sinh cũng xoắn hết lại, hắn không hiểu nổi tiểu sư đệ của mình nghĩ thế nào, vì sao lại không binh giải tu tán tiên, bây giờ có muốn thì cũng không quay đầu được.
“Ầm ầm...”
Giữa đám mây đen, lôi kiếp thứ hai giáng xuống theo sát tia thứ nhất.
Dương Bách Xuyên nằm trong hố vội vàng vận công chân khí để đứng dậy, mặc dù tia sét đầu tiên khiến toàn thân hắn đều là vết thương, nhưng cũng không ảnh hưởng tới bộ phận quan trọng, trong quá trình vận công, các vết đương đang dần phục hồi.
Nhìn thấy tia lôi kiếp thức hai sắp bổ xuống, hăn không dám chậm trễ, vung tay xuất ra ba món pháp khí, sau đó đánh về phía tia sét màu tím to như thùng nước kia.
Lúc này, lôi kiếp đã xảy ra thay đổi, chẳng những tráng kiệt như ác thần mà màu sắc cũng biến thành tím đậm, rõ ràng là uy lực của lôi kiếp đã đạt tới mức cao nhất.
“Bạo nổ..”
Dương Bách Xuyên ném ba món pháp khí ra nghênh đón lôi kiếp, miệng đọc chữ.
“Ầm ầm ầm ~”