"Ầm ầm..."
Trong kiếp vân có từng hồi sấm sét, Dương Bách Xuyên cầm bùa Liệt Thiên trong tay vô cùng chờ mong.
Tiêu hao một tia tiên khí cuối cùng, máu đạo hạnh trăm năm của Mai tỷ, cộng thêm sức mạnh thần hồn của lão đầu tử, bùa Liệt Thiên được luyện chế như thế, theo lời nói của lão đầu tử thì chính là bùa chú mà tiên nhân mới có thể luyện chế ra được.
Dương Bách Xuyên rất chờ mong dùng sức mạnh của bùa Liệt Thiên để độ kiếp.
Hắn muốn xem thử rốt cuộc là uy lực của bùa Liệt Thiên mạnh hay là thiên kiếp lợi hại hơn.
Kiếp vân ở đường chân trời phát triển đến cấp Lục Cửu thì dừng, đã che khuất bầu trời, khí thế dữ dội đã đến mức khiến người ta kinh hãi run sợ.
Dương Bách Xuyên cầm bùa Liệt Thiên chờ thiên kiếp Lục Cửu giáng xuống, nhìn nhìn thiên kiếp Lục Cửu trong kiếp vân chậm chạp không hạ xuống, dường như thiên kiếp càng mạnh thì thời gian chuẩn bị càng dài.
Lúc này lão đầu tử lại nói: "Nhóc con, cần gì phải đợi nữa, đi lên tiêu diệt thiên kiếp Lục Cửu luôn đi!"
"Ầy..."
Dương Bách Xuyên nghe lão đầu tử nói chuyện hồi lâu sau cũng không trả lời.
Thiên kiếp còn chưa chuẩn bị xong, kêu hắn đi lên tiêu diệt hả?
Nghe dường như có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà... cũng không có ai quy định không thể đúng không?
Nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên cảm thấy cũng có đạo lý, dù sao mục đích cuối cùng nhất là để cho thiên kiếp biến mất.
Thay vì chờ thiên kiếp bổ xuống, còn không bằng xông lên trời đánh một trận với kiếp vân.
Dù sao ở đây cũng không phải Thái Hư Tinh Hải, không có pháp tắc áp chế lôi đình, lại không phải là không thể bay lên trời.
Dương Bách Xuyên quay lại, dưới chân lập tức trượt một cái, phi thân lên như đạn pháo, bay thẳng về phía kiếp vân ở phía trước cách mấy nghìn thước.
Trong nháy mắt Dương Bách Xuyên đã bay tới nơi cách nghìn mét, tiếp cận kiếp vân.
Lúc này hình như thiên kiếp Lục Cửu vẫn còn đang trong công tác chuẩn bị tích trữ sức mạnh, Dương Bách Xuyên lập tức lấy một tấm bùa Liệt Thiên ra, thúc giục chân khí, bùa Liệt Thiên lập tức bùng lên ánh sáng màu vàng, đồng thời Dương Bách Xuyên niệm chú ngữ.
Bùa chú bùa chú, có bùa thì có chú mới là bùa chú.
Hắn lập tức đọc ra thuật bùa chú mà lão đầu tử truyền thụ: "Thiên đạo thương thương, chu thiên tinh thần, nhật nguyệt vi quang, pháp tắc chi lực, thị vi đạo nguyên, liệt thiên khai thiên, phù chú thành phát pháp, đi..."
Niệm chú ngữ xong, Dương Bách Xuyên phất tay vứt một tấm bùa Liệt Thiên lên bên trên kiếp vân.
Theo bùa chú phát huy tác dụng, từ trên bùa Liệt Thiên lớn chừng lòng bàn tay bùng nổ ánh sáng màu vàng vô cùng chói mắt, càng ngày càng sáng.
Trong hào quang vạn trượng, bùa Liệt Thiên bay vào trong kiếp vân.
Trong thoáng chốc động tĩnh ầm ầm kịch liệt vang lên, khóe mắt Dương Bách Xuyên giật giật, hắn vội vàng xoay người đi xuống, bởi vì sau khi hắn kích phát bùa Liệt Thiên đã nhìn thấy lúc ngàn vạn tia sáng vàng trên bùa Liệt Thiên dựng lên.
Từng vệt sáng vàng đều tỏa ra uy lực khiến hắn cũng phải tê dại da đầu, giống như có ngàn vàn tia vô thượng kiếm bộc phát ra, vô thượng kiếm ý trong nháy mắt đã xoắn nát kiếp vân.
Giống như lão đầu tử đã nói, hư không đã nứt ra khe hở trong ánh sáng vàng bộc phát của bùa Liệt Thiên.
Là bầu trời thật sự xuất hiện vết rách.
Đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi, theo ánh sáng vàng của bùa Liệt Thiên chiếu rọi càng lúc càng sáng chói, vết rách trên bầu trời cũng càng lúc càng lớn...
Trong nháy mắt Dương Bách Xuyên nhìn thấy xuất hiện phía sau vết rách của bầu trời chính là bóng tối vô tận, cho hắn cảm giác tương tự như lần đầu tiên tiến vào không gian Hắc Liên lúc trước vậy.
Chỗ khác biệt là bên trong còn truyền đến hơi thở cuồng bạo khiến người ta sợ hãi.
Sau khi hắn tránh né trong nháy mắt đáp xuống hơn mười mét, đột nhiên trong kiếp vân phát ra tiếng nổ mạnh ầm ầm, nhìn kỹ lại là tia chớp trong kiếp vân được bổ sung nhưng dưới uy lực của bùa Liệt Thiên, tất cả đã bị xoắn nát rồi.
Dương Bách Xuyên biết rõ sấm sét trong kiếp vân chính là lôi kiếp chuẩn bị cho thiên kiếp Lục Cửu, thế nhưng một lát lại bị bùa Liệt Thiên mà hắn sử dụng xoắn cho lôi kiếp nát bấy.