“Chủ nhân, Trống Kỳ lân là vật tổ tiên Kỳ Lân ta luyện chế, đã bị ta thu về, ở đây…” Lúc nói chuyện, nghé con vươn cổ ra, hắn phát hiện dưới cổ nó giống như đang đeo chuông.
Dương Bách Xuyên thư thái, lần trước Tử Hoàng có nói Trống Kỳ Lân là vật của tộc Kỳ Lân, bây giờ bị nghé con lấy đi cũng không kỳ quái.
Nhưng mà hắn rất tò mò, có phải Trống Kỳ Lân thật sự có thể hiệu lệnh vạn yêu không?
Thế là hắn không nhịn được hỏi: “Nghé con, có phải Trống Kỳ Lân của ngươi vừa gõ vang đã có thể hiệu lệnh vạn yêu Yêu tộc thật không?”
Nghe Dương Bách Xuyên hỏi, nghé con nghiêng đầu nghĩ, sau đó nhìn Tử Hoàng và Chuột Vương nói: “Nếu là uy lực của tổ tiên ta, thì chắc chắn có thể hiệu lệnh vạn yêu Yêu tộc, đương nhiên có một số tồn tại ngang hàng với Kỳ Lân thì không thể. Hiện giờ ta chỉ có thể hiệu lệnh hoặc nói là ảnh hưởng tới Yêu tộc tất cả cấp bậc của Chuột Vương, còn cấp bậc như Tử Hoàng, nếu như nàng ta muốn phản kháng, thì ta vẫn chưa hiệu lệnh được.”
Sau khi nghé con đến, Tử Hoàng và Chuột Vương vốn hơi phát run, có sự sợ hãi bẩm sinh đối với nghé con khi cảm nhận được uy áp từ cấp bậc huyết mạch.
Bây giờ nghe nghé con nói không khống chế được nàng ta, nàng ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó nghé con lại bổ sung: “Có điều nếu nàng ta thật sự chọc giận ta, ta cũng có cách thúc giục Trống Kỳ Lân, xử lý nàng ta.”
Câu này khiến trong lòng Tử Hoàng ớn lạnh, cơ thể phát run.
Thấy vậy Dương Bách Xuyên rất vui, sau đó hắn bảo nghé con thu khí tức uy lực của thần thú Kỳ Lân lại, tránh hù dọa Tiểu Yêu khác.
Tử Hoàng và Chuột Vương đều thở phào nhẹ nhõm, tộc Kỳ Lân quả thật là Vạn Yêu Chi Chủ, nhưng bây giờ thấy Kỳ Lân luôn miệng gọi Dương Bách Xuyên là chủ nhân, Tử Hoàng và Chuột Vương đã hiểu Vạn Yêu Chi Chủ chân chính là chủ nhân Dương Bách Xuyên.
…
Dương Bách Xuyên biết Vạn Yêu Chi Chủ tạm thời hơi khoa trương với nghé con, mặc dù là thần thú Kỳ Lân, nhưng thần thú cũng cần tu luyện trưởng thành, đâu có chuyện ngồi mát ăn bát vàng?
Hiện giờ nghé con có thể ảnh hưởng yêu thú Tôn Vương cấp cao đã là tồn tại vô cùng trâu bò, còn việc dùng Trống Kỳ Lân đánh nhau với Tử Hoàng, hắn tin điều này, nhưng cũng là niềm vui bất ngờ.
Dù sao nghé con có trâu bò tới đâu, Dương Bách Xuyên hắn vẫn là chủ nhân của nghé con.
Nghĩ đến điều này, Dương mỗ không khỏi muốn chảy nước miếng.
“Chiếp…”
Lúc này trên bầu trời, Khổng Tước Vương kêu vang bay đến, bản thể Khổng Tước to lớn chộp lấy rắn hai đầu.
“Bịch…”
Khổng Tước Vương đuổi theo rắn hai đầu, bây giờ thấy Khổng Tước trở về, rắn hai đầu lại bị ném lên quảng trường Chiến Cổ, Dương Bách Xuyên quét linh thức thì phát hiện rắn hai đầu đã bị Khổng Tước đánh chết.
Coi như ngoài ý muốn.
Khổng Tước đáp xuống, biến thành nữ tử tuổi xuân, bước đến bên cạnh Dương Bách Xuyên. Nhìn khuôn mặt nàng ta hơi trắng bệch, dù sao Dương mỗ vẫn cho rằng nàng ta là nữ nhân của mình nên hơi đau lòng, vội vàng nói: “Tước Nhi, nàng sao rồi? Có bị thương không?”
Khổng Tước cảm nhận được sự quan tâm của Dương Bách Xuyên, trong lòng ấm áp, lắc đầu cười nói: “Ta không sao, chỉ là tiêu hao pháp lực quá độ…”
Trong lúc nói chuyện với Khổng Tước, hắn mới biết nàng ta đuổi theo chém giết rắn hai đầu, tu vi của Khổng Tước cao hơn rắn hai đầu, hai người đều có pháp bảo, chém giết không dễ dàng. Nhưng vào lúc phút chót, rắn hai đầu và nàng ta đều bị năng lượng của chiến cổ làm ảnh hưởng, Khổng Tước từng dùng nước Sinh Mệnh nên vẫn hơn rắn hai đầu, nàng ta giết chết rắn hai đầu và đưa thi thể về.
Đến đây, ba Đại Yêu Tôn đều bị tiêu diệt, Tiểu Yêu dưới trướng bọn họ cũng tử thương hơn nửa, nửa còn lại đã thần phục, các Đại Tiểu Yêu Vương đứng xem cũng lần lượt thần phục.
Không thần phục cũng không được, có nghé con là Yêu tộc chính thống ở đây, Vạn Yêu Chi Chủ như nghé con cũng phải gọi Dương Bách Xuyên là chủ nhân, huống hồ đám Tiểu Yêu bọn họ…
Đến đây, kế hoạch vạn yêu của dãy núi Vạn Yêu thần phục đã kết thúc viên mãn.