Bộ dạng trước đây là một con nghé con.
Mà bây giờ rốt cuộc nó cũng có dáng vẻ thần thú.
Nhìn dáng vẻ bên ngoài có thể thấy nó có đầu rồng, sừng hươu, mắt sư tử, lưng hổ, eo gấu, vảy rắn, móng ngựa, đuôi trâu.
Đến tận lúc này nó mới lột xác thành thần thú Kỳ Lân chân chính.
Nghé con xuất hiện, đứng bên cạnh Dương Bách Xuyên, dưới chân là Trống Trận hay còn gọi là Trống Kỳ Lân.
...
Sau khi nghé con xuất hiện, cảnh tượng tiếp theo khiến Dương Bách Xuyên trợn to mắt.
Rắc!
Không ngờ Trống Kỳ Lân dưới chân Dương Bách Xuyên lại nổ tung...
Lúc này, Dương Bách Xuyên cúi đầu nhìn mới phát hiện toàn thân nghé con phát ra ánh sáng bảy sắc, bên trong khe nứt trên Trống Trận nứt toác cũng tỏa ra từng luồng khí.
Giữa Trống Kỳ Lân và nghé con tạo thành sự tương hỗ.
"Chuyện này..."
Dương Bách Xuyên nhất thời ngây ra.
Mặc dù hắn không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng lúc này hắn cũng nhìn ra sau khi thần thú Kỳ Lân tức là nghé con xuất hiện, Trống Trận đã xảy ra biến hóa.
Trong đầu nhớ ra trước đây Tử Hoàng từng nói Kỳ Lân mới là Vạn Yêu Chi Chủ, mà Trống Trận phải là Trống Kỳ Lân.
Bây giờ xem ra Trống Kỳ Lân là thứ tổ tiên của nghé con để lại, hiện tại nghé con đã đánh thức Trống Trận.
Là kiểu kế tục truyền thừa Trống Trận.
Rắc...
Trống Trận bằng đá xanh khổng lồ cao trăm mét càng lúc càng phát ra tiếng rắc rắc vang dội, vết nứt càng lúc càng lớn...
Ánh sáng bảy sắc trên người nghé con vô cùng chói mắt, tương hỗ với Trống Trận đã nứt toác. Lúc này bên trong vết nứt trên Trống Trận cũng phát ra ánh sáng bảy sắc giống hệt nghé con.
Ầm ầm...
Trống Trận dưới chân rung lắc ầm ầm như động đất. Dương Bách Xuyên cảm thấy bất thường, vội vàng bay ra khỏi Trống Trận, đáp xuống đất.
"Gừ..."
Lúc này, nghé con phát ra từng tiếng thét dài.
Tiếp đó, Trống Trận vang lên tiếng "tùng tùng tùng" hết đợt này đến đợt khác.
Nghe như đang reo hò, lại tựa như đứa trẻ đi lạc đã tìm thấy người thân.
Rắc!
Tiếng rắc cuối cùng vang lên, Trống Trận rầm rầm sập xuống.
Nhưng thứ rơi xuống chỉ là một lớp đá xanh.
Trong ánh sáng bảy sắc rực rỡ, Trống Trận lộ ra dáng vẻ vốn có của nó.
Lớp đá xanh chỉ là một lớp bảo vệ, bên trong là một chiếc Trống Trận bảy màu có đường kính chín trượng, được phủ kín phù văn huyền ảo.
"Gừ..."
Nghé con lại thét dài. Sau tiếng thét này, Trống Trận bay lơ lửng tạo thành mặt phẳng. Nghé con cũng lơ lửng trên Trống Trận, bỗng nhiên trong đôi mắt phóng ra hai cột sáng giống như cặp dùi trống đánh lên Trống Trận.
Tùng tùng...
Trong hai tiếng tùng tùng vang dội, lần này khác những lần trước ở chỗ trên Trống Trận phát ra từng vòng sóng dập dờn, lan rộng từ trên xuống dưới, từ trái sang phải ra khắp bốn phương tám hướng.
Dương Bách Xuyên biết đây là một loại thần thông tương tự như sóng âm.
Tiếp đó, Dương Bách Xuyên trông thấy một cảnh tượng kỳ diệu.