Lúc này, ông cụ ho khù khụ hai tiếng rồi nói: "Anh bạn nhỏ biết nhiều thật đấy!"
Dương Bách Xuyên mỉm cười, híp mắt nói: "Bình thường thôi, tôi cũng được xem là người Cố Đô nửa vời nên biết nhiều hơn chút. Không biết hai vị tên gì?"
"Hừ, bèo nước gặp nhau, cậu không thấy mình rất vô duyên à?" Lúc này cô gái lạnh lùng hừ mũi.
"Không không không, cô nói sai rồi. Cả nước có hơn một tỷ người, chúng ta có thể gặp nhau trong thang máy chính là duyên phận, nói không chừng tôi sẽ gặp lại hai vị đấy." Dương Bách Xuyên nhìn bọn họ chằm chằm.
Tinh!
Lúc này cửa thang máy mở ra.
Cụ già lại ho sặc sụa một lúc, sau đó mỉm cười với Dương Bách Xuyên, ra hiệu cho cô gái ra khỏi thang máy.
Mà Dương Bách Xuyên cũng đi theo bọn họ ra ngoài.
Cô gái lạnh lùng chất vấn: "Cậu đi theo chúng tôi làm gì?"
"Tôi cũng ở tầng này, anh Đường và cô Cổ có ý kiến ư?" Trong lúc trò chuyện Dương Bách Xuyên đã khẳng định hai người này có vấn đề. Lần này anh gọi thẳng họ là để dò xét lần cuối.
Quả nhiên anh phát hiện thấy sau khi mình thốt ra câu "anh Đường và cô Cổ", toàn thân hai người kia chợt run lên.
Sau đó, lưng cụ già không còng nữa, lão từ từ đứng thẳng người, híp mắt nhìn Dương Bách Xuyên, một tay đặt trong túi quần.
Toàn thân cô gái cũng căng cứng.
"Cậu là ai?" Lần này cụ già gằn giọng nói, đồng thời phóng ra sát khí như có như không.
Dương Bách Xuyên nở nụ cười, chắc chắn trăm phần trăm bọn họ là cặp siêu trộm.
Anh bật cười ha ha: "Tôi là Dương Bách Xuyên, nhân viên Công ty đấu giá Triệu Thị ở Cố Đô. Chắc là hai vị chưa từng nghe về tôi, nhưng hẳn là không lạ gì công ty chúng tôi nhỉ? Phải chăng hai vị nên trả lại đồ cho tôi?"
"Ha ha ha, thú vị, thú vị! Tư Lạc à, xem ra lần này chúng ta gặp phải cao thủ rồi. Quả nhiên Cố Đô mười ba triều đại là nơi rồng núp hổ nằm, không ngờ mới đó mà đã có người tìm thấy chúng ta." Cụ già cười sằng sặc.
"Ha ha, xem ra tôi không tìm nhầm người, quả nhiên là hai vị động vào tranh cổ của công ty chúng tôi. Nếu được thì xin hai vị trả lại tranh cổ cho tôi!" Dương Bách Xuyên cười híp mắt nói.
Anh chẳng thèm để ý đến việc cụ già cho tay vào túi quần. Trong linh thức anh đã nhìn thấy trong túi đối phương có bảy cây phi đao dài mười centimet.
Ở eo cô gái là một thanh kiếm dẻo giống như thắt lưng.
Chỉ cần không phải súng thì anh không sợ.
"Muốn đòi tranh cổ thì phải xem cậu có bản lĩnh hay không." Cụ già lạnh lùng hừ mũi, ra tay nhanh như chớp.
Vèo! Một cây phi đao phóng vụt đến trước mặt Dương Bách Xuyên, khoảng cách giữa hai bên là ba mét.